04/11/2012 | Chuyên mục: THƠ . 1931 Lượt xem
Xác trần gian quến lại
Hư vô là mãi mãi
Nên chiếc lá lìa cành
Có sự sống mong manh
Nằm bên triền vực thẳm
Có khúc hát vô thanh
Muôn đời chưa vắng lặng
Những mùa thu đi qua
Những đường đời ngắn lại
Có mùa xuân mãi mãi
Nở một đóa hoàng hoa!
CHƠN QUÁN