Ký ức

17/09/2012 | Chuyên mục: THƠ . 1908 Lượt xem


 
Hình ảnh thoáng qua
mốc meo
chưa kịp nhận ra
ký ức!
Cánh đồng
nắng và mưa
ngây ngất choáng say
hương đồng nội
thơ thẩn bên chiều
đàn trâu quên mệt nhọc
gặm chút sắc tím
mặc thời gian đi về nơi quên lãng
nhìn đám cỏ cây
hồn nhiên nở nụ cười gởi gió
phiên chợ đầu làng
con ngồi trên gánh lúa
nặng vai gầy
người nhìn con yêu thương
mà màu mắt ngả vàng bón màu rạ
con nhoẻn miệng cười xòa
mẹ!
Giọt sương sương rơi trên mái đầu
ướt đẫm vỡ loang màu
có cánh cò bay xa
giấc mơ bùn đất
yêu thương
cực nhọc
loáng thoáng màu xanh và sự sống
cha!
Rồi con lớn khôn
hoàng hôn bình minh
cùng thời gian trôi qua kẽ tay
vỡ vụn
đất nứt nẻ nhú mầm xanh
con đường hàng cây
tiếng ai gọi sau hè
và cả trong chiều mưa
ký ức chợt cháy vào tim
cháy bập bùng
lạnh buốt.
Chiều

Chiều
Cánh én vội bay cuối chân trời,
vẽ một đường mây
Sợi nắng vàng
vắt ngang
lung linh màu tím nhạt
Ngõ của nỗi cô đơn
rớt bên chiều
khoảng lặng
 
Chiều,
Bầu trời đổi sắc
Ngọn gió nào qua đi
Những chiếc lá úa vàng
lắt lay yếu ớt
Rớt
Rơi …
Che kín con đường về quê nhỏ
Cúi xuống
nhặt chiếc lá
Thấy cố hương
xanh trong màu mắt
 
Chiều
Ngồi bên gốc si
viết bài thơ không tên
vào khoảng không vô tận
Có con chim
hót trên cành xa
Nghe vỡ òa từng ký ức
Cất tiếng khóc trẻ thơ
và trời đêm hiện nguyên hình mặt mũi
 
Chiều
Ngủ vội bên trang kinh
Trên trời
Đám mây đi qua
Rớt trên đầu dấu lặng
chết một giấc mơ
Nắng chảy dài trong đêm
Chiều.

 

CHƠN TÍN