Trạng Thái Pháp Của Đức Phật

13/06/2016 | Chuyên mục: VĂN . 3197 Lượt xem

dactinhHiện nay Phật giáo được nhiều người không phân giai cấp, màu da trên thế giới sùng bái, và còn có nhiều người đang tìm hiểu nghiên cứu Phật giáo. Trên thế gian nay, vật gì có nhiều người quý chuộng, yêu thích tìm kiếm thì vật ấy thường có người giả mạo. Cũng như Phật giáo vì nhiều người muốn học, muốn nghiên cứu nên cũng có lắm kẻ nắm lấy cơ hội ấy để lợi dụng lòng tín thành mà bịa cho đây là Phật ngôn. Vậy người muốn tìm chân lý phải làm sao để nhận định được đâu là Phật ngôn, đâu là lời bịa của kẻ lợi dụng thời cơ.

Đức Thế Tôn đã biết trước cách đây hơn 25 thế kỷ rằng sẽ có một số người, hoặc là tỳ-khưu phá giới hoặc là kẻ lợi dụng thời cơ bịa lời Phật dạy để đưa kẻ si mê đi vào con đường tối tăm của phiền não.

Vì biết vậy nên đức Thế Tôn có đưa ra khuôn vàng thước ngọc để đo coi đâu là Phật ngôn, đâu là tà thuyết. Pháp làm khuôn vàng thước ngọc ấy được gọi là: Trạng thái pháp của Phật hay cũng có nơi gọi là đặc tính của Pháp Bảo, có tám:

1- Virāga: Pháp nào mà người thực hành theo dứt bỏ được tình dục (nghĩa là khi hành đúng theo pháp nầy thì tâm giải thoát được sự ham mê tình dục. Người hành theo pháp nên xem lại tâm mình coi, khi thực hành thấy tâm thay đổi như thế nào; khi thấy tâm chán với dục vọng, không còn ái luyến trong vòng luân hồi thì đấy mới là pháp của Phật).

2- Visaṃyoga: Pháp nào mà người hành theo thoát khỏi khổ ( nghĩa là khi hành theo pháp ấy thì diệt được khổ trong kiếp hiện tại và vị lai).

3- Apacaya: Pháp dạy người hành theo xa lìa tất cả các phiền não (nghĩa là, pháp nầy người hành theo diệt được tất cả lòng tham lam tài, sắc, lợi, danh; diệt được lòng sân hận, oán thù; diệt si mê là sự không thấy rõ pháp Tứ diệu đế).

4- Appiccatā: Pháp nào dạy người hành theo giảm lòng ham muốn (cũng có nghĩa là làm cho lòng tham muốn càng ngày càng giảm thiểu).

5- Santuṭṭhi: Pháp dạy người hành theo được có tri túc (có nghĩa là khi hành theo pháp ấy thì có sự tri túc, không ham muốn quá đáng. Sống cách nào cũng được, ở sao cũng được không làm nô lệ cho bản thân tội khổ nầy).

6- Paviveka: Pháp nào dạy người hành theo làm cho tâm yên lặng (có nghĩa là không vọng động với tài, sắc, lợi, danh bên ngoài, tâm chỉ thích thanh tịnh ).

7.Viriiyārambha: Pháp nào dạy cho người hành theo càng ngày càng tinh tấn (có nghĩa là khi người hành theo pháp ấy gọi lòng thấy tinh tấn để mau đi ra ngoài vòng thống khổ).

8- Subharatā: Pháp nào dạy người hành theo không có sự dể duôi, lười biếng (có nghĩa là người hành theo theo pháp ấy không dám bỏ thì giờ quý báu trong những chuyện vô bổ, như nói chuyện vô ích, xem háṭ…).

Trái lại, người hành theo pháp nào mà không có những đặc tính trên thì đó không phải là Phật ngôn, mà là lời dạy của kẻ lợi dụng thời cơ, dựa vào lòng tin mù quáng của người đời, đẩy họ vào con đường quấy.

Tóm lại, Phật dạy con người bỏ phiền não, diệt tội lỗi, dập tắt báo thù oan trái… Nên nhớ kỹ rằng, đức Thế Tôn bỏ cả mọi sự, mọi vật mà thế gian ai cũng ham muốn, đó là chiếc ngai vàng, nơi ấy là nơi chứa đủ mọi ước mơ trên đời như hạnh phúc, uy quyền, giàu sang, danh vọng… Vậy nên không bao giờ ngài dạy chúng ta lượm lấy những cái mà ngài đã bỏ đi, ngài dạy chúng ta xa lánh nó, viễn ly nó, quăng vất nó. Quý vị xem đến đoạn nầy xin nhớ rằng: Những gì mà trên đời nầy người ưa muốn tìm kiếm đem về càng nhiều càng hay thì đức Thế Tôn dạy đệ của tử ngài nên bỏ những vật ấy đi càng nhiều càng quý. Ngài ví tài, sắc, lợi, danh, uy quyền trên thế gian nầy như bọt nước, có nghĩa là bọt nước rất mau vỡ; ngài ví như lằn chớp điện, chưa thấy được kịp là đã mất; ngài ví như giấc chiêm bao, tuy có thấy nhưng không đem dùng vào đâu được.

Ngài dạy rất nhiều nhưng nơi đây tôi chỉ xin nhắc sơ rằng: Mọi vật không phải của ta, nó mất đi khi ta dùng nó chưa thoả mãn. Những gì trên đời nầy mà người đời yêu mến, chạy theo không khác nào là miếng nước bọt. Nước bọt ấy thật bất tịnh, đã nhổ bỏ đi rồi thì đừng bao giờ liếm lại. Chúng sanh vì những miếng nước bọt ấy mà luân hồi mà đau khổ. Đức Thế Tôn không bao giờ dạy người đi trên danh lợi, không dạy đệ tử ngài nói xấu kẻ khác, mặc dầu người ấy có xấu chăng nữa. Quý vị thấy người xuất gia cũng như người cư sĩ, nếu nói xấu kẻ khác thì nên tránh xa đi, vì đó không phải là Phật tử chân chánh. Xin nhắc quý vị câu của Đề Bà Đạt Đa nói: “Mặc dầu ta làm hại Phật đủ điều nhưng ngài vẫn thương ta như thái tử La Hầu La vậy”. Câu nầy để chỉ cho ta thấy rằng: Lòng thương của đức Thế Tôn, người làm hại ngài, ngài cũng không hề oán hận mà vẫn thương như con đẻ.

Chúng ta là đệ tử của ngài, ít ra cũng phải thực hành theo được một phần nào về đức hạnh cao cả ấy, nếu không được chút xíu nào cả thì thật đáng hổ thẹn vậy.

 

(Trích: Tìm Hiểu Phật Giáo)

MAHĀ THONG KHAM MEDHIVONGS

(Minh Đức Triều Tâm Ảnh Hiệu đính và nhuận sắc)