05/03/2016 | Chuyên mục: THƠ . 2435 Lượt xem
một bước xa quê du viễn phương
lòng như gió sớm thổi ven đường
cây lá ba đời còn ngủ cả
chẳng lẽ ta
đi mãi suốt mùa sương
thêm mỗi bước đi,
đường đời không ngắn lại
lối xưa kia chờ đợi mấy huân tà
nắng bạc đầu rồi,
ta về muộn quá
trong lòng còn mấy khúc điệp trùng ba
ai hỏi, ai chào –
tám phương tịch mịch
gió qua hoài có vướng nỗi nào chăng
sầu có thoảng,
chân mây dài với đất
tay ôm vòng thiên địa giữa mùa trăng
nói đã mệt,
ta thầm thì với lá
sương qua đêm còn đọng ngọc bên trời
ôi! lạ quá,
niềm riêng dường như đã
lá lìa cành,
nuối cội,
chẳng buồn rơi
một bước ra đi,
chẳng chờ chẳng đợi
đó đây đi, đây đó để tình cờ
ta im lặng,
biển sâu dù tiếng gọi
biển khô rồi,
ta vỡ muối đề thơ!
MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH