Về Triều Sơn Phương

08/08/2016 | Chuyên mục: THƠ . 2355 Lượt xem

TSPhuong

 

Thơ như mãi đi tìm

Cánh rừng ngát hoa sim

Trên đồi xanh muôn thuở

Trong bạt ngàn lặng im

 

Thơ như nhớ vầng trăng

Lạc mất giữa đêm rằm

Bước về mây cô tịch

Tìm ánh vàng xa xăm

 

Mây theo thuyền trên sóng

Vượt qua gió mùa đông

Về đến bờ nắng biếc

Lấp lánh bến Huyền Không

 

Thuyền chở nắng thênh thang

Theo thiền sư áo vàng

Ngược dòng sông Bạch Yến

Về đồi cỏ mây ngàn

 

Người ngồi nhìn nước mây

Qua làn sóng đổi thay

Tà áo vàng phất phới

Giữa hoa ngàn gió bay

 

Thuyền như lướt trời xanh

Soi bóng tre yên lành

Bến núi xa trầm mặc

In làn nước long lanh

 

Có những đàn trâu hiền

Bước qua bờ truân chuyên

Bỏ lại trên ngàn sóng

Chiếc bóng vỡ trần duyên

 

Thuyền ghé bến cỏ non

Cỏ bước theo đường mòn

Nghe tiếng chim ríu rít

Đón người về sơn thôn

 

Lối cỏ lượn quanh đồi

Đồi tiếp đồi không thôi

Như đàn rùa cổ tích

Tắm nắng chiều xa xôi

 

Cùng nhau lên dốc cao

Tiếng rừng hát xôn xao

Làm rung cành hoa tím

Vần thơ tím chiêm bao

 

Có giọt sương trên hoa

Ôm màu nắng chan hòa

Tâm hồn ai thanh thoát

Yêu mây trời bao la

 

Gậy thiền nhẹ khua vang

Trên đồi, bóng y vàng

Thiền sư vừa xuống núi

Đón nụ cười xuân sang

 

Người bước nhẹ nhàn vân

Trải bao cuộc phong trần

Nay về miền núi thẳm

Quên bóng chiều bâng khuâng

 

Giữa trúc biếc hoa vàng

Người dựng Phong Trúc Am

Nghe gió đùa hiên trúc

Tĩnh lặng cánh hoa đàm

 

Chống gậy về Sơn Phương

Núi rừng bát ngát hương

Ẩn cư cùng mây trắng

Nhuộm trắng cả tà dương

 

Thong dong giữa núi thiền

Quê nhà phụng pháp duyên

Nụ cười tâm nguyệt mãn

Quên trăng lạnh ngoài hiên

 

Vườn mây thoảng gió đùa

Sương chạm mái song thưa

Nghe thu về bên cửa

Vần thơ ngát hương xưa

 

Nguyện về đây thăm người

Thăm chiều tím bên đồi

Lá bay trời hư ảo

Cho tôi nhìn thấy tôi

 

Xin làm nhánh cỏ mây

Yên tịnh lắng ngàn cây

Thơ dâng niềm cô tịch

Với một hoàng hôn mây

 

In trên đỉnh trời chiều

Bóng cây già quạnh hiu

Hàn huyên cùng khói núi

Bao nỗi niềm hoang liêu

 

Thiền sư lên đỉnh trời

Ngồi yên với xa xôi

Áo vàng in đá biếc

Tựa vào cõi trăng khơi

 

Bước lên đỉnh đồi mơ

Để người dắt qua bờ

Chập chùng hoa cỏ thắm

Dấu hoang… thiên cổ mờ

 

Người tặng cành chân hương

Hoa đỏ Triều Sơn Phương

Màu hoa còn sáng mãi

Trong ánh mắt thiên trường

 

Về trong cõi sương mù

Thăm thẳm những rừng thu

Quên bao mùa gió thổi

Phai mờ bước phiêu du

 

Thiền trúc ẩn Sơn Phương

Đón mây trắng qua vườn

Núi rừng là bạn lữ

Vui cùng ánh triêu dương

 

Ai về nhớ núi xa

Có phải núi nhìn ta

Bên đồi vương gió trúc

Trong bát ngát yên hà

 

Chừng như núi nhớ nhung

Mây trắng tỏa mịt mùng

Dáng người về sương khói

Hốt nhiên hóa vô cùng.

 

THÂN THỊ NGỌC QUẾ