Kỷ Niệm Chúng Ta

26/05/2016 | Chuyên mục: THƠ . 2787 Lượt xem

knct

Em ra đi, ta xin chào tương ngộ
Khu rừng xưa, bóng hạc lẻ loi về
Tình như đá, non sâu còn trăng tỏ
Bên trời, ta, vong lữ lẫn vong quê!

Muốn nói lời thương thương con nước chảy
Muốn nói lời thương thương biển rộng, thân thuyền nan
Bút ta cùn, thơ không còn ngọt nữa
Hồn ta khô như gió Lào trường sơn

Mình gặp nhau nơi am tranh đá sỏi
Khoai sắn đầy lòng mà nghĩa xanh lá non
Vai cuốc, vai rìu, ôi vai thư sinh bé nhỏ
Mắt em vẫn ngời, ôi, ánh lửa từ nhiên!

Canh lá giang, canh rau rừng cơ cực
Hói Mít, hói Xoài, trăm bó củi ta rong chơi
Điện Phật khuya, thiếu dầu, leo lét tỏ
Em đăm chiêu, sầu, đêm tối ba mươi!

Những lần mà trăng sao cùng ngủ cả
Ta bên trời thức tỉnh để miên man
Sinh tử xoáy sâu vào lòng tim máu đỏ
Nhìn hương đăng, Phật tượng, tủi vô vàn

Kinh sách đốt, không tìm ra xá-lợi
Nguyên ngữ xưa, vùi lấp dưới tro tàn
Ngón tay hồng, nguyên trinh còn rỉ giọt
Đầy hai bờ, tri kiến dựng trơ gan!

Phố thị no thân chú bò tơ gặm cỏ
Ruông đồng trơ lũ quạ hót kinh người
Nếu thập phương thì phương nào bé nhỏ
Xin một cọng rơm, một chiếc tổ mà thôi

Ta đàm đạo về cuộc đời, huynh đệ
Đã liêu phương và trọn kiếp không nhà
Có một Cô Lãnh, trang-nghiêm-thân, trí hải
Thôi về đây, chóp núi, tiêu dao ca

Có những lần ra đồi sau hóng nguyệt
Lan phương hương thoảng dịu chút tâm hồn
Mật nghĩa thoáng qua như tà huân xế núi
Lặng, rất sâu, sương giáng hạ mơ màng

Chiếc cầu khỉ bây giờ đầy gai mọc
Tay vượn cong, muôn thuở dáng em còn
Nhà bếp gió xiêu, ai còn ngồi cô độc
Trán em cao, bừng chí nguyện trăm đường

Tảng đá bên gốc sồi già, giờ ai ngồi làm thơ
Nhìn đệ huynh xa xăm từ con đường thiên lý ngược
Hội quy về, nồi chè to thắm thiết
Một lần, hai lần – rồi tiếng gọi sông hồ giục giã ra đi!

Những lần xa, những lần gặp lại
Lỡ lầm nào Đức Phật cũng từ dung
Một tách trà, một nụ cười giản dị
Tay siết tay, lòng tỉnh như hư không!

Nhớ chăng em, một lần là tất cả
Thể vô lưu nên mệnh ấy vô hành
Trong trời đất, nơi nao không quán trọ
Tâm vô danh, lai khứ ấy vô danh!

Muốn nói lời thương thương con nước chảy
Muốn nói lời thương thương, biển rộng, thân thuyền nan
Bút ta cùn, thơ không còn ngọt nữa
Hồn ta khô như gió Lào trường sơn

Bây giờ xa nhau: đông châu, tây thổ
Bên trời, ta, vong lữ lẫn vong quê
Tình như đá, non sâu còn trăng tỏ
Núi cũ ơi! Bóng hạc đã quên về!

 

MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH