Kính Phỏng Họa Bài Thiên Nhai Chiết Bút Của Thiền Sư Giới Đức (MĐTTA)

22/12/2016 | Chuyên mục: THƠ . 2734 Lượt xem

 

motcoitaduong

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Vào thơ:
Loay hoay mượn ý ươm lời
Nương vần mây tía thế thời vi vo
Thưa ngài hay dở xá cho
Sá gì cái vạc, cái cò ven đê
Ngược xuôi rồi cũng bay về
Đậu trên cành trúc bốn bề gió xao!

 

Bao lần đi lại ở bao nơi
Lúc ở vườn quê lúc đỉnh đồi
Không hẹn vẫn lên dăm bảy nữa
Cổ lai đã đạt thọ thiên rồi
Thu đông đảo lộn ai xa được
Xuân hạ vần xoay cá vướng mồi
Kinh sử nghìn trang ừ xếp lại
Ngòi lông cán trúc quẳng đi thôi!

Thung dung chèo quế tay chưa mỏi
Sổ dọc tung ngang chữ rối bời
Dựng đá đề thơ, lời đăm đắm
Kết bè vượt cạn, ý từ trôi
Then mây sài cửa, mây thành khói
Vách đá đề bi, đá cũng vôi
Phất một nét tâm đà lọn ý
Phóng thêm chữ nhẫn ổn an lời

Vầng ô giữa biển, ồ hươu vượn
Ác lặn đầu non, gẫm thế thời
Tĩnh tọa bồ đoàn, ngồi thoả sức
Mỏi chân cao lĩnh, mệt nằm ngơi
Tự do hô hoán trời xanh ngắt
Nỗ lực hoan hô đất sáng ngời
Cho trẻ mầm non vài chiếc kẹo
Tặng người lão hạng nắm cơm xôi

Bít tai quên quách cơn mưa lũ
Che mắt chi màng hạt móc rơi
Dục vọng trong ngoài đều tăng bậc
Trung hòa trên dưới phải dành hơi
Rừng xưa phá sạch, lòi đuôi chuột
Núi cũ khơi đào, lộ mặt dơi
Luống cuống công cầu bao tuế nguyệt
Suy cùng không, sắc thế thì thôi!

Ào ào xe ngựa qua đường tắt
Rớt xuống ao bùn đục chẳng vơi
Đã trót tay chàm không rửa sạch
Đâu còn mặt phấn để bôi vôi?
Buồn tình, vịnh cảnh vài ba khổ
Mực cạn, ngòi cong bút rã rời
Bên chạn đồ ăn đùn ổ mối
Đầu hè gác xép tổ phân dơi!

Núi cao đã chọn, tình cao ẩn
Tóc bạc như dường, bụi phấn phơi
Xẻ đá, vạch gai, ươm cội đức
Tay chai, chân cứng, phước đơm chồi
Ngu nhân oang oác như diều quạ
Trí giả phất trần đuổi bọ ruồi
Mờ mịt tối om, mờ địa trọc
Ầm ầm nước bạc, loáng dòng khơi

Khoanh tay một niệm tròn bình bát
Mở hạnh công lao giúp giống nòi
Chân lý lùng bùng, tai lãng lãng
Nghĩa nhân loạng choạng, mỏi con ngươi
Giàu sang, bần bạc hai đường rẽ
Ấm lạnh, sầu u chẳng rạch ròi
Dẫm ngọn lửa hồng, chân đã phỏng
Sờ nồi nước nóng, sợ đang sôi!

Đã hay sự thế vòng luân chuyển
Dẫu biết nhân tâm khúc đổi dời
Hơn thiệt, lo toan càng đậm nét
Sang hèn, mệt nhọc cũng pha phôi
Lồng son lếu láo lời con vẹt
Nội cỏ om sòm tiếng “cà lơi”
Khác mảnh cà sa, bè thả ngược
Mang hài, đội mão nước trôi xuôi

Sớm hôm đạm bạc, đời dưa muối
Ngày tháng xa hoa, đĩa cạn mồi
Chân thiện, xem ra nào mấy kẻ
Chánh tâm, ngó lại được bao người?
Láo lường, giảo hoạt bầy chồn, cáo
Trung hậu, chơn tình nết ngựa, voi
Nhẹ gót hiền nhân cơm với áo
Nặng lòng u muội thịt cùng xôi!

Cây cao bóng cả chim bay nhảy
Bể rộng sông dài cá lội bơi
“Thiên võng khôi khôi sơ bất lậu”
Chỉ hồng ráng buộc, chặt mà lơi
Thong dong dặm thẳm tàn sương khói
Đủng đỉnh đường cong giữa nước trời
Nhập thất kính ngài băm sáu tháng
Son đề phương trượng nét Nguyên Khôi!

 

Cố đô Huế, 19.12.2015
Nguyệt Đình