Hoa Vàng Trên Đỉnh Non Không

26/11/2016 | Chuyên mục: THƠ . 4001 Lượt xem

hvtdnk

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

(Diễn ngâm trong Mùa Đại Lễ Dâng Y Kathina)

Phật xưa dưới cội bồ đề
Viên thành Chánh Giác cứu mê, độ phàm
Tử sinh lửa cháy ba ngàn
Bi ai, khổ hận ngất tràn biển xanh

Giọt sương, giọt nước trong lành
Cúng dường Tam Bảo hóa sanh người hiền
Lung linh tâm cảnh vườn thiền
Cành hoa, cọng cỏ nhân duyên nhiệm mầu

Phật đem chân lý cao sâu
Từ trung Ấn Độ năm châu hóa truyền
Niềm tin thắp sáng muôn miền
Nắm tay an lạc, nhân thiên đề huề

Cao cao mấy sợi nắng về
Không gian sưởi ấm, kết bè mây qua
Tiên nam mặc áo hoa cà
Nữ tiên xiêm lụa thướt tha một đường

Cùng nhau tu tập, yêu thương
Cùng nhau đoạn tận ác ương thành sầu
Chư Tăng, Tam Học bắc cầu
Tóc xanh, tóc bạc theo sau nói cười

Chèo lan, chèo quế đây rồi
Thuyền to, thuyền nhỏ ngược xuôi bến bờ
Sáo oanh học nói bao giờ
Hoạ mi, cà cưỡng lượn lờ ca xang

Học câu bố thí cúng dàng
Học năm giới cấm, học tham quán thiền
Bướm kia làm phước gieo duyên
Mai sau hoa nhụy chẳng phiền đến ai

Con dơi treo ngược Phật đài
Những mong hóa kiếp, bỏ loài chuột bay
Gót chân dạo mái hiên này
Mấy hồ sen nở ngàn mây khó gì

Thế Tôn trí tuệ, đại bi
Mở vòng tay lớn cùng vì chúng sanh
Bốn loài, ba cõi hữu tình
Cùng hoa cỏ mọn, sinh linh dại khờ

Thương ôi! Gỗ mục tắp bờ
Thương ôi! Sò hến vất vơ xác gầy
Nhìn xem than lửa tàn bay
Thổi thành mộng ước, có ngày tro vôi!

Dễ đâu có được thân người
Không tu thì đọa, vạn đời khó lên
Duyên may gặp Pháp chơn truyền
Còn lưu Tam Tạng uyên nguyên thưở nào

Tích Lan, Thái, Miến, Ai Lao
Việt Nam, Căm Bốt dồi dào đạo tâm
Lòng người mở hội hoa vân
Rùng rùng đất chuyển, dấu chân cội nguồn

Phạn Kinh, bi ký hiện còn
Nhục thân, xá-lợi, vết son chẳng nhòa
Trăm muôn chủng tử Tăng-già
Bay bay hội bướm, cà-sa dập dờn

Ruộng Tăng, màu mạ xanh mơn
Hái thu và lượm còn hơn trúng mùa
Lộc này đừng tính được, thua
Đừng vì sinh tử bán, mua rộn ràng

Chuyển tâm trí, kẻo muộn màng
Rừng rừng tu tập, đạo tràng khắp nơi
Ví như mở mắt vào đời
Hai chân bám đất, chẳng rời tay vin

Lên đường, vững chãi Đức Tin
Thuyền nan tuy nhỏ, sóng dìm dễ đâu
Thịnh suy, há phải mày chau
Tùy duyên đạp gió, đội đầu trăng đi

Bạc tiền, cơm áo khó nghì
Tùy phúc, tùy nghiệp, an tri vận đời
Đò trăng, tâm hướng chẳng rời
Đến bờ giải thoát, dám lơi máy chèo

Trên vai nghe nhẹ buộc đeo
Thị phi mấy cụm, rong bèo nước xuôi
Tăng tài khó nỗi chọn người
Cốt lòng mở rộng, chờ mời hữu duyên

Thế kỷ mới – rồng tại thiên!
Cả gan, thử mở cửa thiền nay mai
Như nét thơ, điểm Phật đài
Phải đâu vọng tưởng, tương lai toàn hồng?

Khuấy đều, nước sữa tâm đồng
Để cho hậu học, khơi dòng nước xanh
Cà-sa vàng rực pháp tình
Trùng trùng lá trái, duyên sinh nẩy mầm

Khêu đèn, đọc lại chữ tâm
Thấy màu nguyệt rạng, một vầng hiện ra
Trang trang bóng dáng quê nhà
Đã lưu lạc thuở ta-bà hồng hoang

Học tu, chánh tín đàng hoàng
Thả trâu thì dễ, buộc ràng khó thay
Hồng ân Tam Bảo bấy chày
Còn thương chúng tử, từ nay kế thừa

Cho cây uống giọt nước mưa
Lá vàng thay áo, đổi mùa biếc xuân
Hoàng hôn Chánh Pháp đến gần
Vẫn còn sáng mãi, trăng tâm thượng huyền

Vẫn còn tươi thắm phước duyên
Vẫn còn đạo quả, đạt thiền tối cao
Không Môn mở cửa đón chào
Mừng tình, mừng cảnh xiết bao huy hoàng

Tiếng chuông diệu vợi ngân vang
Thớ tim, giọt máu râm ran tiếng lời
Chư Thiên tung nắm hoa trời
Lành thay, nắng cũ, rạng ngời bình minh

Lành thay, sỏi đá vô tình
Chỉ nghe lá cựa, phù sinh hiểu rồi!
Có người tuyết điểm mái đời
Chợt nghe sợi biếc, xanh rơi, bạc màu!

Thời gian vi vút bóng câu
Sa mù sương khói, trước sau còn ngờ
Bóng ma sống chết dật dờ
Lộ trình lữ khách, vật vờ lượn quanh

Có người treo sợi chỉ mành
Đu đưa thân thế, tuột nhanh vực hồng
Hai tay bíu chặt cành không
Lỡ cười lỡ khóc, thu đông rã rời!

Hồ tâm, xem bóng thả mồi
Si mê ảo ảnh, thoắt rồi lại tan!
Giấc mơ phơi phới bụi vàng
Hóa ra điên đảo, lang bang còn nhiều

Vươn xa giữa cõi tịch liêu
Lập tòa giác ngộ, dựng lều cao sơn
Mượn lửa, từ đỉnh chon von!
Gánh về chợ bán, dặm mòn còn xa

Ai duyên giữa cõi ta bà
Gặp nhau đàm đạo, chung trà vô vi
Đêm đen giấc ngủ li bì
Đóa hoa thuyết pháp, mấy thì vô công

Ai người đội củi sang sông
Ai người nắm gạo, lội dòng nước qua
Chút tâm, chút phước đậm đà
Mai sau cơm cháo, lộc hoa mãn mùa

Con ong hút mật vườn chùa
Tích hương, ướp phấn để mua tổ vàng
Có chàng thi sĩ lang thang
Để câu thơ, thả mây ngàn thanh thiên

Có “o” con gái dịu hiền
Cúng bông hồng nở, cầu duyên cho mình
Con chim gõ kiến tụng kinh
Tắc kè nghe được, thai sinh làm người

Lao xao những hạt móc rời
Kết thành xâu chuỗi rạng ngời niềm vui
Cây dâng trái hạt béo bùi
Mơ đơm quả phẩm, đeo gùi nàng Tiên

Có chàng lãng tử ngồi thiền
Thấy màu mây trắng, ngủ quên đường về
Bím đào cô bé miền quê
Sắn khoai đem cúng, mốt tê miện ngà

Ông Táo nằm cội cây đa
Hóa thần áo mão, lân la hè chùa
Oai thiên muốn đuổi, muốn xua
Cảm từ ân Phật, hỏi thưa đàng hoàng

Thằn lằn chắt lưỡi đêm ngàn
Say trầm hương, hóa thiên đàng từ lâu
Hồ ao, ông ếch ngồi câu
Rớt mồi, lẩn thẩn, tay xâu cỏ gà

Có quý ông, có quý bà
Bồng chắt, dắt cháu tươi hoa nụ cười
Con sâu, cái kiến, chú ruồi
Nằm yên lặng lẽ, mong trời Phật thương

Có người thiếu phụ đoạn trường
Siêng năng quét tháp, hóa nường tiên nhân
Bao nhiêu cảnh, bấy nhiêu tâm
Vô lường đổi khác, những thân phận người

Cũng do nhân quả rạch ròi
Thò tay là hái, chín mười dễ không
Đức Tin tổ ấm giữa lòng
Rút ra một sợi, tim hồng còn dư!

Ba ngàn vọng tiếng chân như
Gõ đầu trường mộng, ưu tư não nề
Tài trai, chí cả đi về
Sao không động não Bồ-đề thử xem

Nhìn quanh kẻ lạ, người quen
Mòn chân, lỏng trán đua chen được gì
Tỉnh ra lỡ cuộc, lỡ thì
Nắm mồ cỏ dại xanh rì, hỡi ôi!

Có người nắm sạn bỏ nồi
Còng lưng thổi lửa, nước sôi dạt dào
Chén cơm, hạnh phúc trần lao
Si mê nấu mãi, khác nào ngu ngông

Có chàng trai trẻ tóc bồng
Tại sao lập dị, ngược dòng nước bơi
Bỏ tuổi xuân đẹp tuyệt vời
Đoạn lìa mái tóc xanh ngời, uổng thay!

Sa-môn tu sĩ đời này
Học tu tập sự, chơi rày, dạo mai
Xin ăn hương mộc, hương lài
Đi qua thế cuộc, hình hài nhẹ không

Quay lưng, khí tụ oi nồng
Rửa chân khe chợ, đục trong, đục ngoài
Gánh kinh thư, dẫu nặng vai
Trượng phu chí lớn, khinh tài biển dâu

Cố tu, óc sẽ sạch gàu
Tu lâu thêm nữa, cái đầu tròn trăng
Tròn trăng, thì mặc tròn trăng
Khen chê cứ vẫn, sông Hằng tát chơi!

Trong tâm có Phật đủ rồi
Có thầy, có bạn bằng mười tri âm
Sách khuya, cổ đức, hiền nhân
Câu văn hồ điệp, hóa thần bay xa

Mùa thu mượn giọt sương sa
Buồn vui hòa mực, vẽ tà nguyệt trôi
Trắng trong vỏ ốc cạo hoài
Một đàn trai trẻ, dạo hài sa-môn

Mắt xanh, xanh thắm tâm hồn
Cùng hoa lá trái, mơn non mỹ miều
Nắng vàng trải thảm yêu kiều
Gót chân xuất thế, kinh chiều nhẹ đưa!

Uy nghi, cao nhã mái chùa
Hôm nay lễ hội nghìn xưa trở về
Chư Tăng thiện tín tựu tề
Cờ bay, hương ngát, nguyện thề hạnh hoa

Cổ truyền đại lễ cà-sa
Giữa mùa mưa gió, kết toà pháp duyên
Huyền Không ở xóm thôn biền
Xa thành, xa phố, chợ triền cũng xa

Nơi đây hạt giống Thích Ca
Lộc xuân mới nhú, nụ hoa chớm hồng
Long vân tự tứ phiêu bồng
Cỏ cây sắc lá, một lòng công phu

Trên đền ơn bậc Đại Từ
Dưới thì đáp nghĩa xuân thu bốn bề
Ai người sớm chợ, chiều quê
Bán mua lận đận, đi về ngược xuôi

Quẩn quanh mặn đắng, ngọt bùi
Giọt chua, giọt chát ngậm ngùi thở than
Hãy gieo hạt, đám ruộng vàng
Hãy trồng cây phúc, muộn màng còn không

Ai người bận bịu trần hồng
Buông tay, bớt việc thong dong mấy ngày
Quy y lấy Phật làm thầy
Có tình đạo bạn, ươm đầy nụ xanh

Ai người trăn trở năm canh
Tính toan, thao thức, số thành thiệt hơn
Hãy xem hoa tuyết lờn vờn
Mai kia dính tóc, trắng trơn được gì?

Ai người chẵn lẻ so bì
Đầu tư canh bạc, mong chi đời này
Trăm năm thoắt đã sạch tay
Mai kia nhắm mắt, nghiệp rày ai mang?

Ai người trên bọt sóng ngàn
Tài tình danh lợi, cưu mang nặng nề
Ngược nguồn tìm lại cố quê
Vượt qua hố thẳm, tối mê trùng trùng

Nhân duyên đại lễ tương phùng
Mây lành phơi phới, vui mừng ghé qua
Con chim dừng cánh ta-bà
Đậu trên cành trúc, hót ca giọng vàng

Sông dài bỏ cuộc lang thang
Nhớ về dòng lặng, mơ màng tiếc thương
Tiên ông mở cửa thiên đường
Cỡi giấc mộng trắng, hoá hường đến chơi

Phương Đông, xanh một mặt trời
Rải bình an những góc đời tối tăm
Bụi mù, vó ngựa phăm phăm
Tử sinh giục giã, ăn năn lối về

Rượu đời, lú lẫn thuốc mê
Quỷ ma cám dỗ, bốn bề nguy nan
Lửa thiêu cháy tận ruột gan
Dao bào khứa cổ, thở than muộn rồi

Tâm mình mấy đóa hoa tươi
Gẫm xem nắng táp, mưa rơi bốn mùa
Héo tàn, cánh rã, gió lùa
Nhạt phai nhan sắc, sớm trưa tối chiều!

Bạc tiền bọt nước phù kiều
Nổi trôi vô định, thả liều bến sông!
Yêu thương con cái vợ chồng
Trăm năm có vẹn, mà mong vĩnh hằng!

Đến khi nắng rọi tuyết băng
Tử ma gõ cửa, trối trăn đến thì
Bong bóng nổi, vỡ liền khi
Trăm màu chốc thoáng, khác gì không hư

Triệu gia, tỷ phú ngồi tù
Dinh cao, lầu lớn bíu dù tuột tay
Xênh xang xuyến ngọc phô bày
Ngựa xe, tôi tớ, có rày mất mai

Trí nhân giữa chợ là ai?
Thế gian cõi bụi, một vài trượng phu
Vẫn làm, vẫn học, vẫn tu
Khổ đau, an lạc, bây chừ, ở đây!

Phật xưa bi mẫn chỉ bày
Tăng Ni nối gót hiện nay còn nhiều
Học tu ít chữ, ít điều
Cùng đà lợi lạc, cao siêu khó nghì

Hãy như chiếc nhạn vô vi
Bay qua hồ rộng,chẳng ghi bóng mình
Hãy như khóm trúc vô thinh
Gió qua lặng lẽ, thất tình chẳng xao!

Hãy như rừng rậm đi vào
An nhiên, cây cỏ dễ nào đụng chân
Hãy như sóng biển lội trần
Vô tăm chẳng gợn, sóng gần sóng xa

Khiêm nhu là đức cỏ hoa
Hư không là bạn, bao la tấm lòng
Đừng xem triết luân viễn vông
Dăm ba trang sách, nói ngông nói liều!

Những phường ngã mạn lắm điều
Mắt đầy bụi rác, kênh kiêu dạy đời
Đừng như con vẹt học lời
Ba hoa suông sáo, dọa người vô duyên

Ví như cục đá chợ triền
Tới lui bất giác, vấp liền té đau
Ví như hồ đục đen ngầu
Quậy trăng cho gợn, chải đầu soi gương

Bao nhiêu pháp, bấy nhiêu đường
Nhảy qua hạt cát, còn vương bóng mình
Bao nhiêu cảnh, bấy nhiêu tình
Lên xe Tứ Niệm – gập ghềnh biết ngay!

Huyền Không lơ lửng trời mây
Khói sương mà đến, cõi này khói sương
An nhiên hít thở vô thường
Khêu đèn tinh tú, văn chương đọc hoài

Mượn trăng viết sách đêm dài
Mượn thơ làm áo, dạo hài cảo thơm
Bồ câu vầy tổ có rơm
Sa-môn, chiếc tổ trống trơn trong ngoài

Thảnh thơi lượm hạt móc mai
Ngắm xem tỉ mẩn học bài giản đơn
Học con chim hót đỉnh non
Học triền đá dựng, chon von thế tình

Thư nhàn lấy kiến soi kinh
Lâu lâu thấy chữ, lung linh vỏ ngoài
Tri ân thánh trí hiền tài
Tri ân biển rộng, sông dài kiến văn

Miệt mài, đủng đỉnh nhiều năm
Rùa con bò chậm, tiệm căn sức bền
Bỏ sông hồ, vượt hải biên!
Trượng hư không chống, chiếc thuyền khơi vơi

Xin ăn từ vá ơn người
Mỏ chim lượm hạt cơm rời Sa-môn
Triền sim, dựng mái am con
Rừng cây khắc chữ, đá hòn chép kinh

Tịch liêu, bạn hữu bình sinh
Cô đơn nuôi dưỡng khí tình hạo nhiên
Lượm rau, nhặt củi là thiền
Trong lành một cõi, một miền nước mây!

Nắng mưa rắn rỏi thân gầy
Hương hoa hít thở, no đầy óc tim
Sao khuya nhớ Phật đi tìm
Qua khe, ngắt vội đóa sim cúng dường

Cảnh tình nhẹ khói, nhẹ sương
Xanh trời, xanh đất mến thương chan hòa
Lối mòn, khách lữ bước qua
Cheo leo thơ, thoảng hương trà đâu đây

Con chim lạc tổ, lạc bầy
Ghé miền gió ấm, ngủ say cành muồng
Có người tóc bạc qua truông
Nghe kinh vắng lặng, rớt luôn tuổi mình

Có chàng tham giận, bất bình
Nằm dài trên cỏ, thất tình mây trôi
Có anh thổi sáo non vời
Ngồi trên đá tảng, quên lời thương âm

Huyền Không mở cõi thâm lâm
Cho người quẳng gánh thế trần xuất ly
Mỏi mề sinh sự hữu vi
Thơ cày, chữ cuốc, được gì cũng không!

Thả cho thân thế phiêu bồng
Thử xem nắng hạ, mưa đông thế nào
Bờ kia chỉ một con sào
Chống lên là nhảy, tiếng chào nghe quen!

Xin chào sương khói bạn hiền
Xin chào Cố Quận túc duyên cận kề
Xin chào một cội Bồ-đề
Xin chào Đại Lễ, ta về nguồn xưa!

 

Minh Đức Triều Tâm Ảnh