10 năm tưởng niệm Cố Đại Trưởng Lão Hộ Nhẫn

16/10/2012 | Chuyên mục: SÁCH . 12616 Lượt xem

THƠ KHUYẾN TU

CỦA CỐ ĐẠI TRƯỞNG LÃO

 

Cúng Dường

 

Thường ngày nhịn bớt miếng ăn

Để dành dâng cúng Chư Tăng đến nhà

Mỗi lần thấy bóng cà-sa

Lòng mừng khấp khởi, chạy ra vái chào

Tâm hồn thỏa thích làm sao

Tay bưng vật thực để vào bát ngay

Nghĩ rằng gặp được dịp may

Nuôi nhà khất sĩ, phước dày biết bao

 

Dù cho gặp cảnh gian lao

Cúng dường bố thí, chẳng nao tấc lòng

Buổi mai, trời mới rạng đông

Đã toan thức dậy, lo công đức lành

Dù cho một túp lều tranh

Mà lòng trong sạch sẵn dành cúng dâng

Cõi lòng hoan hỷ lâng lâng

Nguyện đem hồi hướng, ân nhân thọ nhàn

 

Siêu sanh về cõi Niết-bàn

Đạo đầy quả đủ theo hàng Thinh Văn

Lời vàng, Phật đã khuyên răn

Dứt lòng keo kiệt, phước căn tạo thành

Xét trong nhân – quả đành rành

Cúng dường, bố thí để dành kiếp sau

Cõi trần lắm nỗi khổ đau

Kiếp xưa không tạo, phước đâu kiếp này

Cảm ơn Tín Thí những ngày

Miếng cơm, củ sắn, ơn rày còn ghi

Giữa đường khất thực những khi

Bên thềm kẻ vái, người thì ngóng trông

Trẻ già mọi nẻo chờ mong

Con thơ tay dắt, tay bồng đến nơi

Cảnh nhà xiêu vẹo tơi bời

Phước lành không để dễ duôi hững hờ

 

Cụ già râu tóc bạc phơ

Tay bưng vật thực, đứng chờ bâng khuâng

Xóm làng thấp thoáng đã gần

Niềm vui đã hiện, tiến gần đến nơi

Lập công bồi đức đã rồi

Cõi lòng hoan hỷ, thảnh thơi ra về

Lo tròn công việc nặng nề

Đào sâu cuốc bẫm không hề thở than

 

Nương rau, vạt sắn, vồng lang

Biến ra đổi lấy cơm vàng, cúng dâng

Khinh tài, đạo trọng ngàn cân

Mồ hôi, nước mắt, chia phần phước duyên

Nhịn ăn, bớt mặc, vẫn kiên

Ngõ hầu cúng đến bậc hiền chơn tu

Quanh năm ngày tháng cần cù

Con thơ, chồng, vợ… mặc dù đói no

 

Nhưng phần phước sự vẫn lo

Của tuy tơ tóc, nghĩa so ngàn vàng

Trong Kinh lời dạy rõ ràng

Nhân lành bố thí, an nhàn cõi Tiên

Gắng công Trì giới, Tham thiền

Yên vui giải thoát, não phiền dẹp tan

Những ai hiện tại giàu sang

Do nhân bố thí cúng dàng kiếp xưa

 

Kiếp này của cải dư thừa

Chớ nên giải đãi, dây dưa chần chờ

Đúc chuông, tạo tượng phụng thờ

Cúng dường, bố thí, còn chờ kiếp sau

Nhân lành, quả tốt không lâu

Lời vàng hãy gắng ghi sâu bên lòng

Với tâm bác ái, đại đồng

Nguyện chung toàn thể, thoát vòng Tử Sanh.

 

 

Quán Trần Là Bể Khổ

 

Biển trần khổ sóng bồng lai láng

Kiếp phù sanh tụ tán, biết mấy luân hồi

Người đời biết thế chăng ôi

Thân là tuy có, có rồi hoàn không

Chiêm bao khéo khuấy lạ lùng

Mơ màng trong một giấc nồng mà chi

Làm cho buồn bã thế ni

Hình dung mới đó, chừ đi mất rồi!

 

Khi nào đứng đứng, ngồi ngồi

Bây giờ chết lặng như chồi cây khô

Khi nào du lịch giang hồ

Bây giờ nhắm mắt mà vô quan tài

Khi nào lược giắt, trâm cài

Bây giờ gởi xác ra ngoài gò hoang

Khi nào trau ngọc, chuốt vàng

Bây giờ nhà cửa, xóm làng đều xa

Khi nào mẹ mẹ, cha cha

Bây giờ bóng núi cách xa muôn trùng

Khi nào vợ vợ, chồng chồng

Bây giờ trăng khuyết còn mong chi tròn

Khi nào cháu cháu, con con

Bây giờ hai ngả nước non xa vời

Khi nào cốt nhục vẹn mười

Bây giờ lá rụng, cành rơi vui gì

Khi nào bằng hữu cố tri

Bây giờ phải chịu cực kỳ cô liêu

Cái thân như tắt bóng chiều

Như chùm bọt nước bập bều ngoài khơi

Xưa ông Bành Tổ sống đời

Tám trăm tuổi thọ bấy thời còn đâu

Sang mà đến bậc công hầu

Giàu mà đến bậc bấy lâu Thạch Sùng

Nghèo thì đói khổ lạnh lùng

Giàu mà tóc cháy da phồng trần ai.

 

Một mai, mai mốt, một mai

Giàu lâu cũng thác nghèo hoài cũng vong

Dầu cho tài trí anh hùng

Khôn ngoan dại dột cũng chung một gò

Biển trần lắm nỗi cam go

Mau mau nhớm bước qua đò sông mê

Cuộc đời nên chán nên chê

Tìm nơi giải thoát mà về mới khôn .

 

 

Kệ Khuyến Tu

 

Ai ơi cố gắng tu hành

Để sau đến bậc Vô Sanh mà nhờ

Làm người phải rõ tri cơ

Gương lu vì bụi, trăng lờ vì mây

Chở che nhờ đức cao dày

Dầu tu cho mấy chẳng tày tu tâm

Đường mê khuyên chớ bước lầm

Não phiền cũng bởi tham tâm của mình

 

Chớ nên hại vật sát sanh

Tu nhân tích đức mới thành phẩm cao

Cuộc đời như thể chiêm bao

Công danh phú quý nơi nào mà mong

Nhớ xưa Vương Khải, Thạch Sùng

Dầu cho ngàn tứ, muôn chung một thời

Của đời trả lại cho đời

Giàu sang mà khỏi luân hồi đặng chăng?

 

Đổi thay máy tạo không ngừng

Bức tranh vân cẩu mấy tầng xa xa

Khuyên đừng trách lẫn trời già

Đáo đầu thiện ác, chánh tà khác nhau

Quả, nhơn chẳng trước thì sau

Gẫm cơ báo ứng chậm mau mấy hồi

Người đời nghĩ đó mà coi

Nay không toan liệu sau này làm sao

 

Khuyên đừng nại chút công lao

Nhắm chừng bờ giác tìm vào tận nơi

Bản minh vốn đã sẵn rồi

Vẫn trong mình, có há ngoài đâu xa

Trừ nghiệp chướng, giải oan gia

Trì trai, niệm Phật ấy là công phu

Tháng ngày thấm thoát bóng câu

Đã qua bể khổ dễ dầu trở lui

 

Thiện căn, phúc quả tài bồi

Đèn khêu mới rạng, ngọc dồi mới xinh

Lánh vòng lục dục, thất tình

Ấy là khỏi lưới vô minh phàm trần

Rõ ràng phúc tội tại tâm

Mình làm, mình chịu chẳng lầm mảy may

Máu tham tràn khắp xưa nay

Lợi danh biết mấy cho đầy lòng ai

 

Chớ tham danh lợi đua bơi

Ỷ rằng có đức, có tài là xong

Vượn còn biết mến trăng trong

Người sa vào đám bụi hồng làm chi

Hãy theo chánh lý mà suy

Xét cho thấu đáo vô vi đạo thường

Tu cho ra khỏi sáu đường

Đừng tham những vật vô thường thế gian

 

Cho hay hoa nở rồi tàn

Ngày xuân vừa chớm, bước sang xế chiều

Chi bằng tìm chốn tiêu diêu

Nương theo cảnh Phật lánh điều thị phi

Ghi lòng hai chữ từ bi

Sám trừ vọng niệm liễu tri Niết-bàn

Ba đời chư Phật chứng minh

Chí tâm quy mạng phù danh chẳng cầu

Còn thêm phúc hưởng mai sau

Rõ thêm ý đạo nhiệm mầu chẳng sai

Những đều khuyên nhắc trên đây

Khuyên ai cố gắng đáo lai Niết-bàn.

 

Khuyên Trò

 

Xuân xưa vui vẻ đã đi đâu?

Để lại xuân nay luống thảm sầu

Khiến người Phật tử lòng thổn thức

Trông đợi bóng thầy. Chẳng thấy đâu.

 

Thầy trò tận nghĩa chạnh lòng thầy

Ơn sâu nhớ mãi chẳng đổi thay

Nỗi niềm cảm động người trung đệ

Ghi tạc bên lòng khó lãng khuây.

 

Khuyên trò cố gắng hãy tu đi

Đừng còn vương vấn nỗi sầu bi

Đem lòng thương nhớ thêm phiền não

Đau khổ tâm hồn chẳng ích chi.

 

Tan hiệp vô thường đành phải thế

Nay dời mai đổi cũng nên ghi

Xin trò nhớ lại lời khuyên dạy

Thấy rõ cảnh đời phải chán chê.

 

Chán chê cho cảnh khổ tang thương

Sanh, già, đau, chết… nỗi vô thường

Mọi người đều hưởng chung số phận

Dẫu cho trốn tránh khó thoát đường.

 

Mấy lời thầy nhắn với trò đây

Vững lòng sắt đá chớ dời thay

Chánh pháp vun bồi kiên cố mãi

Hưởng quả thanh cao sẽ có ngày.

Phước trò đầy đủ chẳng ai bì

Sẵn sàng trí-tuệ lẫn từ-bi

Công dày chí cả trò cố gắng

Để thầy thỏa nguyện cõi lòng ni.

 

Bài Kệ Nhẫn Nhục

 

Ở đời nhẫn nhục là hơn

Đem lòng hòa thuận chớ hờn đấu tranh

Một sự nhịn chín sự lành

Nhịn sanh hiếu để, nhịn sanh nhân từ

Nhịn nhau huynh đệ đồng cư

Nhịn nhau chồng vợ tâm tư thuận hòa

Nhịn nhau bè bạn gần xa

Nhịn nhau làng xóm thái hòa dễ không

 

Nhịn nhau tình nghĩa vợ chồng

Sum vầy đầm ấm vun trồng thiện căn

Muốn cho gia đạo bình an

Vợ chồng nhịn nhục, tương thân đậm đà

Đã là con Phật Thích Ca

Phải nương dấu vết của Cha Trọn Lành

Bao phen lao khổ lênh đênh

Nhờ lòng nhẫn nhục tạo nên Đạo Mầu

 

Hỡi ai nên hãy mau mau

Tu trì giới định, làu làu điều răn

Đoạn trừ tánh nóng hung hăng

Chưởi rầy, đánh đập thêm tăng não phiền

Noi theo gương bóng Cha Hiền

Nhiều phen nhẫn nhục xích xiềng phá tan

Hay chi tính nóng bạo tàn

Gây nên hoạn nạn xóm làng cười chê

 

Hỡi ai thức tỉnh trở về

Nhìn cơn sân hận gớm ghê vô cùng

Xưa nay Thánh triết anh hùng

Cũng nhờ nhịn nhục thành công phi thường

Những người bạo lực hung cường

Vì không nhịn nhục phải vương tù đồ

Giận hờn gây phải họa to

Một hồi bớt giận khỏi lo trăm ngày

 

Nhiều khi giận chút mảy may

Gây nên việc lớn tội gây vạ quàng

Nhịn là phương thuốc sinh an

Giận thì sầu não đa mang sầu buồn

Cũng vì giận quá mất khôn

Vì hư tâm hỏa dập dồn đốt gan

Cũng vì nộ khí tương can

Hóa ra đánh đập điên tàng khó coi

 

Những điều gai mắt trái tai

Dằn lòng nhẫn nhục một hồi nguôi khuây

Hơn thua nghĩa lý chẳng hay

Đừng nên giận dữ mà gây oán thù

Mặc dù những kẻ dại ngu

Không nên chấp trách hờn thù làm chi

Gặp người thấp trí vô tri

Không nên chấp trách sân si càu nhàu

 

Người lành người dữ mắng nhau

Hai người đều quấy ai hầu hơn ai

Chi bằng ai dữ mặc ai

Người hiền nhẫn nhục bưng tai giả vờ

Tự nhiên người ác trẽn trơ

Té ra mình mắng cho dơ miệng mình

Buồn rầu tức tối năm canh

Lập lường mưu kế rắp ranh hại người

 

Người hiền nhẫn nhục khỏe hơi

Tâm hồn thư thái an vui nhẹ nhàng

Trong kinh Phật dạy rõ ràng

Thiếu tu nhẫn nhục, bất an cõi lòng

Một cơn hận nộ nổi lên

Muôn ngàn nghiệp chướng liền liền theo sau

Hỡi ai tỉnh ngộ mau mau

Bước thang nhẫn nhục lên lầu thanh lương.

 

 

Quán Ngon Dở

 

Dở ngon cũng chẳng làm chi

Đói ăn khát uống gặp gì xong thôi

Cháo rau khoai sắn qua hồi

Như thuốc chữa đói ăn rồi là xong

Đói thời ít món cũng ngon

No thời nhiều món cũng còn vọng tâm

Phật dạy ham muốn là lầm

Dứt trừ ham muốn thì tâm an nhàn

 

Người đời ham bạc ham vàng

Cũng vì ham muốn đa mang trong lòng

Ham muốn là tội ở trong

Mà không tự sửa, sửa ông tội ngoài

Gây nhân tức quả không sai

Đến khi trả nghiệp biết ai cứu mình!

 

Quán Thân Bất Tịnh

 

Thân tứ đại là nhân duyên giả hiệp

Gốc thây ma là kiếp vô tri

Sống ham cảm giác làm chi

Chết rồi tan rã cũng thì hư không

Vì mộng ảo, mê lầm than khổ

Giác ngộ rồi hoàn diệt nhân duyên

Luôn luôn nương Bát-nhã thuyền

Đưa về giải thoát khỏi miền trầm luân.

 

 

Mùa Xuân Nhắn Nhủ!

 

Nhân tiết xuân sang, nhắn mấy lời

Chúc hàng môn đệ, phúc trùng lai

Vun trồng giới hạnh ngày xuân mới

Hưởng phước thanh cao chẳng đổi dời

 

Vui chi cảnh tạm ở trên đời

Biến đổi vần xoay chẳng mấy hơi

Khổ não, vô thường trong định luật

Luân hồi sanh tử, mãi không thôi!

 

Tấm thân ngũ uẩn có bền đâu?

Sanh, diệt trầm luân lắm khổ sầu!

Ba cõi, sáu đường quanh quẩn mãi

Vô minh nhiều kiếp đã từ lâu.

 

Xuân về, man mác chạnh lòng ta

Ẩn náu ngày xanh chốn Phật đà

Vì nỗi xót đau niềm thế tục

Nên vòng danh lợi phải lìa xa.

 

Mấy chục năm dư chẳng đổi thay

Bản nguyền đã quyết giữ từ đây

Con thuyền sóng vỗ, dù nghiêng ngửa

Thuận gió, buồm xuôi khách vẫn đầy!

 

Trung thành, nghĩa đệ những là ai ?

Cố gắng ghi lời chớ lãng phai

Bồi đắp đức tin trong Chánh pháp

Thoát vòng sanh tử, ắt không sai!

 

Bao phen lăn lộn chẳng bao nài

Mục đích mong sao cứu độ đời

Sá kể mỏi mòn thân khổ hạnh

Miễn người thoát khổ, dạ hằng vui!

 

Nhất tâm nhẫn nại để tu hành

Gác bỏ ngoài tai việc dữ, lành

Năm tháng miệt mài trong Phạm hạnh

Đạo Thiền vui với cảnh rừng xanh

 

Tuổi xuân mấy chốc, đã phôi pha

Thấm thoát rồi ra đến tuổi già

Quán rõ đời vui trong giả tạm

Tâm đừng say đắm cảnh phồn hoa!

 

Tha thiết tâm can, để giãi bày

Nhắn cùng đệ tử buổi hôm nay

Lời vàng, Đạo lý… kho vô tận

Gìn giữ muôn đời, chớ đổi thay!

 

 

Thơ Chữ Mê

 

Mê chi cảnh tạm cõi ta-bà

Ác đạo bốn đường phải đọa sa

Sớm tỉnh hỡi ai tìm Chánh pháp

Luân hồi sanh tử phải lìa xa.

 

Muốn cho ra khỏi cảnh trần mê

Bát Chánh đường ngay hãy trở về

Say đắm làm chi trong sắc dục

Vô thường định luật thấy mà ghê!

 

Há lại thua chi giống điểu cầm

Vì quên đặc tánh, hóa sai lầm

Sáu đường ba cõi đành quanh quẩn

Biết thưở nào mong, cảnh thoát trần!

 

Cõi đời đáng chán lắm ai ơi!

Sanh tử luân hồi khổ kéo lôi

Thức tỉnh, hãy mau tìm Giác ngộ!

Thuyền Từ mong vượt bể chơi vơi!

 

Lợi danh quyến rũ khách trần mê

Cảnh cũ quê xưa chẳng trở về

Cũng bởi đắm chìm trong tục lụy

Trầm luân sinh tử thấy mà ghê!

 

Vui Với Cảnh Thiền

 

Cảnh thiền vắng vẻ chốn rừng hoang

Một bóng năm canh với mộ tàn

Đồi núi chập chùng trông bát ngát

Giúp người hành đạo cõi lòng an.

 

Muốn cho xa lánh cõi trần gian

Cần phải tu hành chỗ núi hoang

Thanh trược mới mong tìm thấy rõ

Lóng trong gạn đục dễ muôn vàn!

 

Đô hội phồn hoa cảnh rộn ràng

Lục căn phóng túng khó bề can

Lục trần cám dỗ khôn kiềm chế

Quyến rủ lòng này khó tịnh an .

 

Khuyên ai mộ đạo nhớ lời vàng

Giáo chủ cha lành đã chỉ ban

Giới định duy trì kiên cố mãi

Khai rành trí tuệ, được vinh quang

 

Những bậc Thánh nhân chứng Niết-bàn

Phần nhiều ẩn náu chốn rừng hoang

Tham thiền nhập định, hồn thanh thoát

Diệt tận vô minh thấy nhẹ nhàng.

 


Chiếc Lá Vàng

 

Nhìn xem chiếc lá đã lìa cành

Quán tưởng vô thường, quá mỏng manh

Mới đó màu xanh thành lá úa

Một cơn gió nhẹ… lá rơi quanh!

 

Tấm thân ngũ uẩn, có gì đâu?

Sanh, chết, già, đau… lắm khổ sầu

Tam giới xoay vần theo định luật

Sáu đường quanh quẩn giữa đêm sâu!

 

Không ra khỏi lưới của Ma vương

Cám dỗ quần sanh lạc nẻo đường

Cũng bởi tâm mê mùi ái dục

Luân hồi sáu cõi, quá bi thương!

 

Chỉ xem chiếc lá, quán thân ta

Tha thiết lời vàng, ôi thiết tha!

Sớm tỉnh hồi quy miền thiện hạnh

Bỏ vòng nghiệp lực, dứt trầm kha!

 

Trầm kha bao kiếp mải mê rồi!

Chóng chóng lên đường Bát Chánh thôi

Diệt sạch ngũ ma, khai tuệ đạo

Niết-bàn nẻo đến, thoát luân hồi!

 


Thức Tỉnh

 

Biển khổ mênh mông, sóng hận đầy!

Vì lòng tà kiến xúi hoài đây

Mơ càn, tưởng quấy, bao lầm lỗi

Dục vọng làm ta khổ thế này!

 

Muốn cho tâm tánh khỏi buộc ràng

Phải tìm mối khổ, dứt phăng ngang

Diệt lòng tham muốn, không vui, khổ

Nhẹ bước sang sông đến Niết-bàn!

 

Niết-bàn muốn đến khó gì đâu?

Hễ ai Tam học gắng dồi trau

Hành theo Bát Chánh lòng kiên cố

Đạo quả viên minh thấy nhiệm mầu.

 

Đạo quả viên minh thấy nhiệm mầu

Giúp người thoát khỏi cảnh bi sầu

An vui, tự tại lòng thanh thoát

Sanh tử luân hồi chẳng thấy đâu!

 

Đạo mầu cao quý hỡi ai ơi!

Cố gắng tu hành chớ dễ duôi

Bao kiếp nổi chìm trong biển lệ

Cũng vì giải đãi hóa luân hồi!

 


Quán Niệm Xuân Về

 

Quán niệm xuân về, ngẫm ngán ghê!

Đông qua, nhường chỗ chúa xuân về

Thế nhân oan trái còn tang tóc

Đau chết hận thù… quá thảm thê!

 

Thấy xuân, thương xót đến muôn loài

Lặn hụp bao phen, khổ mãi hoài

Tham dục gây ra đầy vọng chấp

Chưa rồi! Bởi nghiệp phải quy lai!

 

Mỗi lần xuân đến, lại xuân đi…

Phật tử là ai? Phải nghĩ suy!

Quán tưởng vô thường hằng biến đổi

Để lòng thanh thoát đạo từ bi!


Tử thần dữ lắm, hỡi ai ơi!

Giết hại sinh linh khắp mọi loài

Năm, tháng trôi qua… dường nháy mắt

Ngày, giờ rong ruổi… mãi không ngơi!

 

Hỡi người trí thức những là ai?

Tam học kiên trì chớ để sai

Cố gắng hy sinh cùng Chánh đạo

Niết-bàn tiến đến cảnh Như Lai!

 

Ngày xuân, nhắn nhủ bấy nhiêu lời

Môn đệ mong đừng chớ bỏ rơi

Bồi đắp đức tin trong phạm hạnh

Tìm đường giải thoát cảnh trần khơi!

 

Trần khơi, biển khổ đã tràn trề

Đau, chết, sanh, già… quá ngán nghê!

Cũng bởi ham vui trong ngũ dục

Làm sao tránh khỏi cảnh trần mê?

 

Trần mê, giả tạm… có ra gì?

Vô trí, khiến người khó thoát ly

Quanh quẩn sáu đường theo vật dục

Con đường siêu thoát khỏi hồi quy!

 

Nghe xong ý nghĩa của ngày xuân

Càng chán cho ai, nặng nghiệp trần

Nghĩ đến con đường “Chân lý đạo”

Mới mong thoát khỏi tử sinh luân!

 

Giữ Gìn Xe Tốt

 

Bánh xe là Giới đành rành

Nếu lo gìn giữ khỏi sanh ác tà

Thùng xe là Định giúp ta

Giữ lòng thanh tịnh khó mà phóng tâm

Máy xe là Huệ đoạn lầm

Giúp ta trừ diệt hố hầm vô minh

Xe mà toàn vẹn đẹp xinh

Khiến cho hành giả ngục hình tránh xa

Hành theo giáo lý Thích Ca

Xe đưa ra khỏi ta-bà, yên vui.

 

 

Nếu Để Xe Hư

 

Bánh xe là Giới Pháp xa

Mỗi khi phạm Giới đọa sa khổ nàn

Thùng xe là Định rõ ràng

Nếu không hành được tâm hằng phóng xa

Máy xe là Huệ phát ra

Nếu không sử dụng lòng tà phát sinh

Xe mà hư nát tan tành

Khiến cho hành giả chẳng thành công phu

Bị sa vào chốn ngục tù

Quanh đi quẩn lại lối mù đường mê…

 

 

Xây Kim Thân Phật

 

Nguyện xây Phật Tổ trì bình

Trên đồi Quảng Tế tự nhiên lạ thường

Ngài đang tiến bước trên đường

Đi về Đông Bắc tỏ tường làm sao

Có đỉnh núi, có đồi cao

Thiên Thai, Bình Ngự xiết bao huy hoàng

Đây là mượn tướng thế gian

Tượng trưng đức Phật, ngài đang độ đời.

 

Cầu cho sanh chúng khắp nơi

Không còn lặn hụp chơi vơi biển trần

Thiên đường, ai muốn đến gần

Tham, sân, oan trái chuyên cần phá tan.

Nhìn xem Phật đắp y vàng

Trì bình khất thực, nhẹ nhàng bước đi

Trông lên hình ảnh đại bi

Ba hai đức tướng phương phi khác thường

 

Ngài đi gieo rắc tình thương

Khắp cùng thế giới, tai ương khổ nàn

Ngài thương sanh chúng gian nan

Trong vòng tam giới, muôn vàn khổ đau.

Chúng ta giới định dồi trau

Để tri ân Phật, cùng nhau tiến hành

Nguyện xin bỏ dữ về lành

Mới là dâng cúng chân thành Thế Tôn

 

Luôn luôn ghi nhớ Phật ngôn

Hy sinh tu niệm bảo tồn Pháp xa

Hăm lăm thế kỷ vừa qua

Phật đi “khất thực” nhà nhà gieo duyên.

Chúng sanh đang bị não phiền

Nhìn xem tượng Phật, khổ liền hóa vui

Phàm trần khổ lắm ai ơi

Chúng sanh máu đổ xương rơi chiến trường

 

Thế Tôn tiến bước lên đường

Rải tâm bi mẫn tìm phương độ đời

Dắt dìu  nhân loại khắp nơi

Ta-bà thế giới đồng thời Việt Nam

Bớt lần thù oán trái ngang

Giàu lòng bác ái để làm bản căn

Những lời Phật đã khuyên răn

Duy trì vững chắc phi thăng Niết-bàn.

 

 

Lời Khuyên Môn Đệ Trong Lúc Hành Thiền

 

Thấy hàng môn đệ buồn than

Nên Sư nhắc nhở để an cõi lòng

Muốn cho đắc quả thành công

Xả thân cầu đạo, thoát vòng triền miên.

Phát tâm ba tháng hành thiền

Để trừ chứng bệnh não phiền phóng tâm

Sanh thêm minh sát đoạn lầm

Mới mong khỏa lấp hố hầm vô minh

 

Trước đây tự độ lấy mình

Sau này cứu lấy sinh linh đọa đày

Bên ngoài giảng giải rất hay

Bên trong phiền não chuyển lay ích gì

Lời vàng của Đấng Đại Bi

Khiến Sư cố gắng khắc ghi trọn đời

Dầu cho thịt nát, xương rơi

Nhưng lòng thanh bạch hướng nơi Đạo vàng…

 

Khuyên hàng môn đệ đừng than

Sao Sư khổ hạnh gian nan làm gì

Khuyên cùng môn đệ yên đi

Dùng tâm thanh tịnh đoạn ly khổ sầu

Đêm ngày phát nguyện khẩn cầu

Mong cho Thầy Tổ đạo mầu quả cao

Được vầy quả báu dường bao

Những lời Sư dạy ghi vào trong tâm

Pháp màu thiền định cao thâm

Khuyên người môn đệ tận tâm duy trì

Lời vàng, tiếng ngọc khắc ghi

Luôn luôn tiến bước đường đi Niết Bàn.

 


Chú thích:

(1)- Ôn: là phương ngữ ở Thừa Thiên Huế, dùng để gọi những bậc đáng tôn trọng, kính trọng; chứ thật ra vào thời ấy các vị chỉ trên dưới 30.

(2) Cũng là thạch động Kaba Aye.

(3) Vào rừng không động cỏ, xuống nước không dậy sóng.