16/10/2012 | Chuyên mục: SÁCH . 12172 Lượt xem
THI ĐIẾU
ĐẠI TRƯỞNG LÃO HỘ NHẪN
Ngưỡng bạch giác linh ngài,
Hỡi ôi!
Mưa dồn dập
Gió tơi bời
Một mảnh khăn sô vắt giữa trời
Cây lá quặn mình đau đại địa
Nước sương ủ lệ khóc trần khơi
Chẳng kham niềm chia biệt
Càng xót nỗi ly phôi
Chúng tử mầm măng, trúc gãy chồi!
Hệ phái cành non, tùng bật rễ!
Ôi!
Vẫn hiểu lắm, tang thương dâu bể
Kiếp sinh tồn, bóng chớp lìa tan
Người, vật xót xa
Trời, đất bàng hoàng
Chốn thiền lâm nghẹn ngào, bối rối
Hoàng hôn sơn môn
Bỗng đổ dài đêm tối
Chợt hoang vu, tịch mịch vô cùng
Bóng Người đi, hạc vút thiên khung
Cảnh ở lại, ruột đau đòi đoạn…
Nhớ giác linh xưa,
Hỷ xả một đời
Thanh bần dị giản
Chân đất, đầu trần không quản ngại nắng mưa
Ngàn nhà xin ăn rau trái, tương dưa
Chút cơm cháo, sắn khoai
Tín tâm mười phương kỉnh mộ
Xóm cơ cực, nghèo nàn
Càng quan hoài hóa độ
Ngõ hẻm, hang cùng bình đẳng gieo duyên
Lời pháp bình dân, từ ái, dịu hiền
Như mớm sữa mật cho con thơ
Như khơi nguồn suối mát tình thương
Giữa dòng đời sa mạc
Thời mạt pháp biết bao người khô khát
Giọt pháp thừa đâu dễ cạn bình dương?
Ôi!
Một nhân cách vòi vọi cao
Và một uy đức rạng ngời
Của bậc khổ hạnh đầu-đà
Vẫn tự tại tháng ngày không mệt mỏi
Bình bát, tam y: Lời nguyền chung thuỷ!
Hạnh độc cư tịnh định keo sơn
Gió lạnh, đông hàn, chiếc y mỏng che thân
Giường gỗ cứng qua đêm thiền toạ!
Thân gầy khô như mai như hạc
Mà tinh thần cao tuyết, băng sương
Bình thản, an nhiên, dạo gót vô thường
Nào danh lợi, được mất,
Nào phải trái, hơn thua
Xoa tay phủi bụi!
Chẳng giữ gì cho mình
Vui hạnh xả ly, buông bỏ
Thuyền qua sông
Trăng nước nhẹ nhàng sao!
Ôi!
Tham giận làm chi
Chỉ giữ nụ cười thôi
Như hoa nở giữa non xanh, mây trắng
Giữa bụi trần mà vô trần, vô nhiễm
Đóa sen vàng tươi thắm tuyệt vời hương!
Ôi! Bi xót thay!
Trưởng lão ra đi
Dù liễu ngộ vô thường
Dù thấy rõ duyên thời
Nhưng trái tim chúng đồ nhói đau tê buốt
Cõi ngũ trược nguyền không còn ác trược
Chốn khổ đau xin tiêu dứt thương đau
Định luật thế gian
Huyễn pháp chẳng cưỡng cầu
Nhưng nghiệp mệnh, lẽ nào định phận?
Có bóng ngài vô vi,
Tự nghiêm, tất chính
Đệ tử hai hàng kính cẩn giới nghi
Ngài ra đi
Mây trắng nhẹ nhàng trôi
Lửa tử sinh dù cháy mãi giữa lòng đời
Đông lạnh giá
Quý tia vàng nắng ấm!
Bài thơ tri túc viết bên triền non lặng
Câu kệ định thiền rơi giữa cõi chiều hoang
Người hữu duyên, nhặt hạt ngọc, lời vàng
Kẻ vô phước, lượm cành khô, củi mục!
Tiễn ngài đi,
Ánh trăng vàng không mất
Còn giữa trái tim tín chúng, môn đồ
Còn giữa con đường khất thực nắng mưa
Còn bảo tháp chân nhân
Giữa non thiêng lồng lộng
Và bài kinh vô ngôn
Xóa ba ngàn huyễn mộng
Sáng Cõi Về
Hoa trắng dặm hàng nghinh
Ngưỡng nguyện ngài,
Ba-la-mật đăng trình
Và cửa Vô Sanh rộng mở!
Chư Tăng Ni, Phật tử, Pháp quyến, môn đồ
Đê đầu khấp bái!
Tỳ-khưu Giới Đức
(Minh Đức Triều Tâm Ảnh)