30/11/2012 | Chuyên mục: THƠ . 1851 Lượt xem
khi con tàu rời bến
ta xa quê đi khắp mấy miền
lang thang,
vô định
như con chim lạc lõng cuối chiều thu
rồi gãy cánh rớt bên đồi định mệnh
quá mỏi mệt ta trở về núi cũ
gieo một chút duyên lành
với mù sương
với rừng xanh cây lá
quên thời gian
để biết mình còn sống
và tập nhìn, tập thở, tập nghe
tập làm người biết yêu thương nhân loại
có giây phút bình yên của núi
ta đến bên tảng đá làm thơ
ngắm mây trời giữa nền xanh bát ngát
cảm nhận bằng con tim rất thực
rớt muộn phiền
tâm nở đóa yêu thương.
MINH NGỌC