Tử Sinh Luân

09/03/2016 | Chuyên mục: THƠ . 2641 Lượt xem

 

tusinhluan

Ta đã ra đi tự triều nước động
Dòng cuốn phăng thiên lý ngợp ba đào
Ai xao bóng mà nguyệt sầu tố mộng
Cung đàn xưa nức nở giọt tiêu tao!

Một thoáng xa hương, tâm biến cuộc
Bạc đầu mây, sương tuyết quặn lòng xuân
Khi trở lại nắng đùn phương xế trược
Tay trên tay, trái vỡ đã vô ngần

Mấy bóng tư duy còn bụi khói
Để triêu dương tâm sự với tà huy
Cất tiếng gọi chim xưa về lũng nội
Hồn cô đơn vọng suốt mấy tăng kỳ

Tinh như vọng hải – trùng dương biệt
Ý tợ vi lô thoảng gió mau
Sông núi vẫn tự nghìn đơn chiếc
Bến đò ngang, cầu cũ, nước nằm đau

Cõi đã vãn, đường trần như thênh vắng
Lữ hành ơi, đêm tối chập chùng vây
Ngựa bỏ vó, neo yên nằm tịch lặng
Vẫn còn ai, tam thế cõng vai đầy

Vẫn còn ai, phố phường xa mã hát
Đã tịch liêu từ độ khóa quan phòng
Xin đại nguyện giữa vô cùng sa mạc
Lấy muôn thân đảnh lễ Phật ven đường

Lấy muôn thân đốt đèn soi niên sử
Khói trầm hương, tháp miếu, lạnh Di Đà
Xin khấn nguyện, đông phương giờ tý ngọ
Giữa linh thiêng, rờn rợn bóng hình ma

Một thoáng xa hương, đời dỡ cuộc
Linh hồn ai, địa ngục đã vô nghì!
Cất tiếng thét, giữa đất trời thân thuộc
Lời bay mau va động cửa a-tỳ

Ai đã buông tay? Ai còn xuôi ngược
Giữa ngàn năm sinh tử vẫn thuyền quay!
Ai đã vô ngôn? Ai còn nói được
Linh sơn ơi! Hoa nở tận phương này!

 

MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH