Trang Thơ Luật Đường Mùa Đạo Hiếu

05/09/2013 | Chuyên mục: THƠ . 2250 Lượt xem

baohieu

 

 

 

 

 

 

 

MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH

Cảo thơm, cổ lục

Thắm tươi vẻ đẹp, đóa Đông phương
Báo hiếu song thân, hội Phật đường
Tục ngữ, bóng cha, xanh vạn khoảnh
Ca dao, lòng mẹ, biếc ngàn chương
Cảo thơm vi diệu, thêu vàng nguyệt
Cổ lục nhiệm mầu, dệt gấm hương
Tấc cỏ ba xuân, khôn trả vẹn
Nhân thiên các cõi, nguyện tròn gương.

Tâm trời đất

Tạc một hòn non, đá dựng vời
Xanh um đại thụ, bạn ngàn khơi
Ân cha, lặng lẽ, trời không nói
Tình mẹ, mênh mông, đất chẳng lời
Hiến tặng hồng vàng, tâm tú mậu
Quý trao hồng trắng, tuệ tinh khôi
Mưa ngâu man mác, Vu Lan hội
Đạo hiếu nhân gian mãi rạng ngời.

 

THIỆN NIỆM

Mẹ về

Dáng xưa, mẹ chợ về
Sáng rỡ cả đường quê
Chú chó vàng xoăn xít
Cô mèo mướp cạ kề
Táo ông hồng đẹp quá!
Bếp khói xanh vui ghê!
Cảnh cũ chừ dâu biển
Đời con nhớ mẹ về!

 

CHƠN ĐẠO

Chạnh lòng

Thu đến, Vu Lan, lễ tặng Hồng
Nghe hồn trăn trở nỗi hoài mong
Thương cha, ruộng lúa, cày xăm núi
Nhớ mẹ, nương dâu, cấy dậm đồng
Gió đẩy vần thơ, lùa đỉnh Thái
Nắng đùn con chữ, sủi ngàn Đông
Cuối khuya, chuông gõ hồi canh lạnh
Hiếu đạo ngàn xưa, thấy chạnh lòng!

Đóa tâm hương

Mây trắng lang thang mấy đỉnh đồi
Chở từng câu hát mẹ: “à ơi!”
Lưng gồng sương sớm, oằn eo núi
Vai gánh nắng chiều, trĩu dặm khơi
Kìa, luống cà trôm, xanh mõm đất
Đây, hàng rau dại, biếc ven trời
Nửa đêm trở giấc, thương rưng lệ
Chắp đóa tâm hương, phụng hiến Người!

 

ĐỨC TOÀN

Cao cả

Gió ngát thoảng hương đồng
Vu Lan rộn tiếng lòng
Non Tây, cha gánh nặng
Biển Bắc, mẹ lưng còng
Bồi đắp tình ngày tháng
Trau dồi nghĩa núi sông
Thương thương triền đá lặng
Cao cả một hình dong!

 

Tạc dạ

Chung trà đơn độc giữa mênh mông
Đêm tĩnh, sương rơi lạnh cõi lòng
Thương mẹ lom khom miền xế chợ
Nhớ cha lụm khụm cõi tàn đông
Bỗng nghe hơi thở xao trời đất
Chợt thấy nỗi niềm khóc núi sông
Tình nghĩa bao la, tâm tạc dạ
Huệ ân tu tập, nguyện dày công!

 

ĐỨC HẢI

Tím rừng hoa

Thu về quạnh quẽ cánh đồng xa
Ai cõng tháng năm, bóng đã nhòa
Nón rách che hờ đầu tóc bạc
Áo tơi đậy tạm tấm thân già
Sương khuya rơi đẫm bờ vai mẹ
Nắng quái phủ mờ ánh mắt cha
Thương quá, con sông buồn lặng lẽ
Vu Lan, chiều, tím cả rừng hoa!

 

CHÁNH TRÍ

Thâm ân

Níu áng mây huyền mượn ý câu
Trăng khuya lạnh lẽo, núi non sầu
Công cha, nắng cháy, cày truông vắng
Nghĩa mẹ, mưa dầm, cấy ruộng sâu
Đỡ bữa, khoai sùng, lùi mấy củ
Qua trưa, bắp mọt, nấu vài xâu
Giật mình, chuông vẳng, đầu sương điểm!
Báo hiếu chưa tròn, lệ giọt ngâu!

 

CHÁNH TUỆ

Hiếu ân

Khắc chạm hòn non, đá dựng trời
Chuốt trau bể cạn, nước trùng khơi
Mẹ cha vời vợi, ân trùm núi
Thầy tổ bao la, đức phủ vời
Đội nắng, dầm sương, lòng chẳng quản
Nhắp cay, hớp đắng, dạ nào vơi
Mưa bay lất phất, Vu Lan hội
Báo hiếu xưa ngàn, nhật nguyệt soi!