Thắp lửa tâm linh

07/09/2012 | Chuyên mục: SÁCH . 78922 Lượt xem

LẠI KIẾM TÌM NỮA

 

Thời gian sau, có người bạn đạo mách bảo là có vị Sư Cả chùa Tamdette nổi danh dạy thiền định, khuyên ông tìm tới học thử, nếu không hay thì về, chẳng trở ngại gì cả. Ông chần chừ, lần lữa do đã vấp váp những kinh nghiệm thuở trước. Sau, vì bạn nói quá, lại thấy có được mấy ngày nghỉ thưởng – ông cũng muốn đi cho vui!

Vị Sư Cả sau khi nói sơ về các đề mục thiền định, dạy ông nên chọn đề mục “nước”. Ông nghe lời, rút vào cốc vắng do chùa chỉ định, đặt bát nước trước mặt, chăm chú nhìn. Chỉ một lát thôi, ông đã bỏ bát nước bên ngoài, chú mục vào bát nước trong tâm. Cũng thoáng lát thôi, bát nước hiện ra rõ ràng, trong xanh màu lục bảo. Chưa dừng lại, bát nước ấy còn lớn nhỏ tùy ý, càng lúc càng sáng hơn, trong hơn. Những giờ thiền định sau, ông không cần bát nước nữa, hễ chú tâm, chú tưởng, bát nước liền hiện ra; rồi từ cái quang sáng như bích ngọc ấy, nắm tướng bất động, ông đi vào định hai tiếng, ba tiếng…

Giờ trình pháp, cứ sao ông nói vậy. Vị sư cả nhìn ông một hồi rồi thốt lên:

– Lạ quá! Lạ quá! Có người cả năm năm, bảy năm chưa được dzậy! Còn ông thì sao nào, chưa được một đêm, một ngày đã mấp mé cái định sơ thiền!

Vị sư cả bảo ông thử đi vào đề mục “đất”. Và chỉ một đêm, ông trình pháp, là vào định được lâu hơn.

Vị sư cả bảo ông thử trú đề mục “màu đỏ”. Cũng vậy, chỉ một đêm, định lâu và sâu hơn một chút nữa.

Sớm hôm kia, vị sư cả nói:

– Ông đã từng quen định mà là định sâu là khác nữa. Định sâu thì tưởng mạnh! Bây giờ như thế này, trên cõi trời Đao Lợi hiện có thờ Xá Lợi Tóc và Xá Lợi Răng của đức Thế Tôn. Vậy ông thử dùng tưởng định lên trên đó, xem thử hai loại Xá Lợi ấy được chư thiên thờ tự như thế nào?

Nghe lời, hôm ấy, ông dùng tưởng định xem thử. Một lát, tầng trời Đao Lợi hiện ra, xung quanh là những đám mây nhiều màu rất đẹp. Rồi hai bảo tháp cũng hiện ra, thật là cực kỳ, không thể diễn tả được. Rồi ông thấy rõ Xá Lợi Tóc, Xá Lợi Răng đều nằm trong cái hộp bảy báu, lấp lánh, chói sáng ngời ngời!

Xả thiền, ông kể lại cho vị sư cả nghe.

– Tôi hoan hỷ cả từng kẽ tóc, từng lỗ chân lông. Thật vĩ đại thay là tưởng định của người cư sĩ.

Kế tiếp, vị sư cả nói ông cũng nên dùng tưởng định đi xuống xem vài tầng địa ngục thử coi.

Lần này ông từ chối, nói rằng:

– Nếu kể về định thì con đã từng đi vào định sâu hơn dzậy, hơn cả nước, đấtmàu đỏ mấy ngày hôm nay; không chỉ hai ba tiếng mà thường là suốt đêm. Con còn cả đề mục ánh sáng và định tâm từ nữa, cũng đã quen. Hôm qua sư bảo con lên cõi trời, con đã lên xem. Hôm nay sư bảo con đi thử địa ngục, con không đi xuống dưới đó nữa đâu!

– Tại sao dzậy?

Ông giải thích:

– Đi tìm chân lý, giác ngộ, giải thoát không phải như dzậy. Dù có định thâm sâu, dẫu có đi lên, đi xuống thiên đường, địa ngục một cách tự tại vô ngại,  nhưng mà xan tham, sân si, phiền não vẫn cứ còn nguyên ở đó thì có ích gì? Phải có cách tu gì khác kìa;  mọi phương pháp ở đây, con biết, đều không trúng cách của tuệ giác!

Vị Sư Cả chịu, vì chính ông cũng chưa hề tu quán, tu tuệ, chỉ có sở đắc chút chút về định thôi mà ngó bộ còn thua cả người học trò mới học có mấy ngày!