Thắp lửa tâm linh

07/09/2012 | Chuyên mục: SÁCH . 79078 Lượt xem

BỊ DỤ DỖ SAI ĐƯỜNG!

 

Việc hành thiền được ông tiến hành đều đặn. Thường ngày ông vẫn đi làm việc. Sớm, điểm tâm rồi đến công sở, trưa, dùng cơm tại nhà. Chiều bãi sở về, có sữa, có nước trái cây gì dùng qua quýt, sau đó lên cốc, hành thiền cho đến tận sáng.

Có một thầy Bắc tông nghe tiếng tìm đến thăm, sau đó gợi chuyện:

– Ông cư sĩ hành thiền có năng lực, tôi rất ngưỡng mộ. Nhưng nếu bây giờ chỉ ăn chay đúng ngọ, ăn cơm lạt với nước sôi tinh khiết thì năng lực kia sẽ vượt trội hơn nữa!

Không biết có phải là người cả tin hay không, nhưng ông lại thực hành thử theo cách ăn mới, là chỉ dùng cơm lạt với nước sôi! Được mấy tháng, không thấy năng lực định thiền khá hơn mà người lại yếu nhược đi. Tuy chỉ là y sĩ thú y, nhưng ông cũng biết rằng, nếu không có muối thì thời gian sau ắt sẽ bị bệnh thủng, nên ông bỏ. Khi ăn uống bình thường, định thiền trở lại như cũ.

Lại  có  một  cư  sĩ  Bắc  tông  tìm  đến,  tỏ  vẻ  chê

phương pháp của vị thầy kia, nói rằng:

– Không phải vậy đâu! Các năng lực huyền bí chỉ phát sanh nơi những người ăn cơm trộn với giấm kìa! Bên Mật tông người ta dạy như vậy. Ông hãy thử xem, ít tháng là có hiệu quả ngay!

Có lẽ do nghiệp hành – nghiệp đến trả quả – nên ông cũng tin. Ăn cơm trộn với giấm, được mấy tháng thì có một ông bạn bác sĩ tới thăm, cười chê không hết lời:

– Ông bạn quên rồi sao? Mọi kiến thức y khoa quăng vất đâu cả rồi? Ông đã bắt đầu xanh xao đó mà không thấy sao? Giấm – chính nó là nhân tố thủ phạm, sẽ hủy hoại tất cả mọi hồng huyết cầu, ông sẽ khô máu mà chết đó!

Sợ hãi, ông bèn bỏ cơm trộn giấm, ăn chay bình thường, người khỏe và hồng hào trở lại.

Trong một buổi ngoạn du cùng bạn hữu đồng đạo, nghe nói trên núi Xà-Tớn tại Châu Đốc có một thầy người Việt tu thiền hay, ông cùng mọi người đến cúng dường, thăm viếng và học hỏi.

Ông thầy Việt bảo:

– Phải quy y rồi tôi mới dạy thiền cho!

Ông đồng ý nhưng nói:

– Nếu quy y rồi nhưng thấy pháp thầy dạy chẳng có chi hay hoặc thực hành không có hiệu quả, con có quyền không thọ giáo nữa, được chăng?

– Được, không sao cả!

Quy y rồi, ông thầy dạy cách tu. Hóa ra là chỉ lạy và niệm Phật: Lạy một lạy, niệm danh hiệu Nam Mô A Di Đà Phật, đầy đủ cả lục tự (sáu chữ)!

Đêm đó về lạy và niệm. Tự dưng ở đâu đó trong vô thức hoặc đâu đó giữa hư không, có tiếng nói: “Trật, trật rồi! Lại trật nữa rồi!”. Giật mình, ông tự nghĩ: “Mình lạy 108 lạy rồi niệm hồng danh 108 vị Phật và Bồ Tát mà cũng không ăn thua, huống chi đây chỉ lạy và niệm mỗi một vị Phật, uy lực ở đâu kia chớ? Lại nữa, mình tu tập định, mình đã an trú định và đã có năng lực định phát sanh cho nên mình biết rõ về định.

Ông thầy Việt này dạy thiền mà niệm đến sáu chữ Nam Mô A Di Đà Phật, tâm ta phân tán đến sáu nơi, lại không phải là đối tượng cụ thể có thật thì làm sao Qui tụ được vào nhất điểm mà gọi rằng định. May mắn lắm mới ‘gần định’ thôi! Trật là đúng rồi!”

 Một lát, ông nghĩ tiếp: “Mình sao cả tin đến vậy? Từ rày, không bao giờ tin bậy tin bạ nữa, nghe người ta nói gì, hãy suy nghĩ cho chín chắn, cho thấu đáo trước khi thực hành!”

Rồi từ đó, ông không đi đâu nữa, không hỏi ai nữa, chiều tối là lên cốc, lặng lẽ thiền định ngày này sang ngày khác. Cương quyết cắt đứt tất thảy mọi vọng tưởng, không cho tâm đi tìm kiếm lang thang nơi nào khác, không cho mong ngóng vào bất cứ đâu nữa.

Dường như: “Mục đích có sẵn rồi! Nào phải vọng

xa xôi. Lộ trình thong dong bước. Hoa trắng nở ven đồi (1)!

Hy vọng là vậy! Nhưng cũng chưa chắc!

Mãn xuân rồi mãn hạ.

Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi đi…

 


(1) 4 câu thơ này là mượn của sư Viên Minh để diễn đạt.