19/12/2012 | Chuyên mục: THƠ . 1861 Lượt xem
Chợt trong sương thấy bóng mình
Cô liêu đứng – ngắm chút tình cô liêu
Gánh sau lưng ráng trời chiều
Khẽ tan vỡ giọt đìu hiu nắng vàng
Cầm trên tay lá thời gian
Gọi bâng khuâng tiếng hồng hoang bạc màu
Dòng hư vô chảy về đâu
Nhành sinh tử rụng hạt sầu riêng ai
Con sông ký ức miệt mài
Tìm bờ bến gởi hình hài cố quê
Đường xưa mây trắng lỗi thề
Miền thương nhớ cháy bốn bề bể dâu
Trăng cổ tích ngủ vực sâu
Gió ca dao hát đêm thâu một mình
Với hư không chạm tiếng kinh
Chuông chùa khẽ vọng tạc hình chiêm bao
Mộng mơ nở đóa hư hao
Đá mồ côi cũng nghiêng chao hình hài
Bâng khuâng dốc gió thở dài
Đất trời điểm nguyệt khéo cài bâng khuâng
Đóa phù sinh lạnh muôn trùng
Giọt hoang vu chẳng ngại ngùng hoang vu
Ai người đi giữa ngàn thu
Có xôn xao nhặt lời ru cội nguồn
Có xôn xao những lối buồn
Để trần gian hứng vô thường lãng quên
Chân dung gió quến bên thềm
Màu sương khói đã lạc miền khói sương
Ngờ đâu cánh én mù phương
Níu chân con gió hỏi đường bồng lai
Chợt trong xuân đóa tâm mai
Cỏ hoa ươm lại bào thai nụ cười.
CHƠN QUÁN