04/12/2016 | Chuyên mục: THƠ . 3197 Lượt xem
Nhà Thơ Bùi Khánh Đản
(Tặng Nhà Văn Nhất Linh về ở ẩn và chơi phong lan tại Di Linh, Đà Lạt năm 1955)
Lan
Kết tụ tinh anh giữa gió sương
Muôn màu, muôn vẻ tỏa muôn hương
Nắng hồng bóng lá, vàng xao xuyến
Mưa ủ đài hoa, ngọc vấn vương
Rừng thẳm, duyên trao người hẹn lối
Non xanh, ý gởi khách mơ đường
Hay chi say mối tình vương giả
Mà nỡ đành quên nợ bốn phương?
MĐTTA họa:
Ai Hay Vương Giả
Tự tại non ngàn với giá sương
Tinh ba anh tú, tự nhiên hương
Cành khô, ngọc nở, hồn hoa mộng
Nhụy thắm, vàng gieo, bóng nguyệt vương
Duyên ấy hẹn hò người lạc bước
Tình này thầm thỉ khách quên đường
Ai đâu vương giả? Say vương giả?
Thân thế đà quen chốn thảo phương!
Cao Xanh Ngoạ
Nắng dãi, mưa dầu lẫn tuyết sương
Tinh hoa ẩn giả vẫn u hương
Có đâu thắm thiết vườn nhân thế
Chẳng phải mơ màng chốn đế vương
Tình cũ tới lui, thương nết thảo
Khách xưa qua lại, nhớ con đường
Hỡi chăng, cao sĩ, cao xanh ngọa?
Tri kỷ non ngàn, tuyệt lộ phương!
MĐTTA cùng họa với Sư Pháp Tông
Duyên Nợ Mà Chi
Có một loài hoa dãi gió sương
Mà trăm nghìn vẻ, vạn mùi hương
Long lanh ngọc đọng, mưa như điểm
Phơn phớt vàng phơi, nắng khẽ vương
Có phải Tiên đồng chơi thế tục
Hay là Ngọc nữ chán thiên đường
Nhắc đâu mộng triệu nhân hoàn ấy
Duyên nợ mà chi với bốn phương!
Sư Pháp Tông họa
Dỏng Dảnh Nhành Mơ
Ai đem châu ngọc kết đài sương
Cốt cách thanh kỳ lại ngát hương
Dỏng dảnh nhành mơ chi bướm đậu
Lung linh vẻ mộng để ai vương
Non xanh, lũng quạnh, mây choàng dấu
Bóng cả, khe xưa, nước đổi đường
Có những chiều rơi đêm khuyết nguyệt
Gió về thầm thỉ vọng hà phương!
Người-Áo-Nâu họa
Hạc Ngàn Phương
Đời hoa hong giữa mấy mùa sương
Lưu dấu tiền thân một chút hương
“Hiến hạ” lá lay chiều gió cuốn
“Nghinh xuân” hoa hé sớm tơ vương
Duyên trao mặc khách, rừng đưa lối
Ý hẹn tao nhân, suối dẫn đường
Thương vẫn thương, tình còn cuộc lữ
Nợ tang bồng, cánh hạc ngàn phương!