Khói chiều

15/06/2016 | Chuyên mục: VĂN . 7019 Lượt xem


Nó hỏi mẹ: “Khói lam chiều là gì hở mẹ?”. Mẹ ôm nó vào lòng, hôn lên bờ má mủm mỉm của nó, chỉ lên mái tranh – nơi có những sợi khói nhẹ nhàng đang bay lên.

Gia đình tan vỡ. Mẹ nó đi thêm bước nữa. Nó ở lại với cha, về sống với ông nội. Cánh đồng, con trâu, cực khổ, cha gởi nó vào chùa – năm ấy nó mười tuổi.

Tám năm học tập, buồn, nhớ thương – nó lớn khôn.

Chiều, nó ra ngồi trên tảng đá bên “Đồi một cây”. Nhìn về phía xa xăm nơi chân trời có sếu trắng rập rờn về tổ. Trong hoàng hôn tím có sợi khói nhỏ dập dờ vút cao.

Lòng nó chợt buồn tê tái, nghẹn ngào nấc lên một tiếng: Mẹ…!

CHƠN HẠNH