Hồi sinh

21/11/2012 | Chuyên mục: THƠ . 2063 Lượt xem


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
vạt nắng chiều mong manh
phơi mình trên lối mòn cỏ khóc
níu bâng quơ hương xám một ngày
trầm tích đá thiên cổ màu rêu phủ
rưng rức bên trời thầm lặng một vành mây

mỏi mòn sợi khói xanh
vỗ về con sóng dữ
khung lụa âm thầm
tô điểm những đường nét hư linh
đêm vuốt mặt nghe cay lòng mắt úa
sương khói nhập nhòe
da diết cát miền xa
tối sáng những mảng màu nhập nhòe
đi qua khoảng vắng
đan nỗi buồn
dệt thành sương giăng khắp bầu trời
xin cúi xuống như mưa ngâu rả rích
lầy lội những con đường
cố níu bước chân mau

ta chán ghét mùa đông như một bà già ủ rũ
ta bồng bế mùa xuân trọn vẹn cả lòng tay
ừ, ta khát vọng
ta vồ vập mùa xuân tưởng tượng
từ những ngày đông khi chút nắng chợt tàn

gót phiêu linh một đời hun hút
đã bao mùa lui tới khát nhừ
thả mơ ước kiếm tìm con sóng dữ
kéo ngày lên cho hoa lá reo ca

có ai biết chân trời là đâu
giọt nắng lưa thưa tìm mỏi mòn ký ức
mây đã khóc nổi chàm mưa trắng
khản gió chan hương nuốt bọt giữa nền trời

tia nắng đông tìm màu phố cổ
khi mặt trời ngủ quên câu thơ bỗng lạc loài
lốm đốm lá ngẩn ngơ phơi sắc đỏ
ươm mầm tim thầm lặng đất nở hoa

 

PHÁP THIỆN