Giấc ngủ của đá

06/04/2013 | Chuyên mục: THƠ . 1842 Lượt xem

giacngucuada

 

 

 

 

 

 

 

giấc ngủ xuống

giữa triền non vắng lặng

bóng ai về lạnh buốt cả ngàn dâu

tay chạm khẽ

vào mong manh của gió

bỗng trần gian va động những cung sầu

 

ta đứng lên,

gọi đò,

bên bờ sông lau lách

lá tử sinh cháy đỏ cuối ghềnh xa

lòng dừng lại, nhìn thời gian huyễn hoặc

chẳng bao giờ thấy hết cõi người ta

 

chừ bẻ kiếm đi vào sơn cốc

chợt hôm kia

đầu đá

mọc thành hoa

nỗi vinh hiển như bóng trăng chẳng thực

giọt sương trời, rơi vỡ cảnh hà sa

 

giấc ngủ xuống,

giữa hoang liêu của núi

vượn rừng sâu mê mải cây cành

ta hát khẽ,

vang vang bầu vọng tưởng

trái nhân tình

muôn thuở chằng màu xanh!

 

ta chống gậy,

qua sông,

không bè bạn

cọng cỏ bên đường lất phất trông theo

mỗi câu thơ là mỗi trang cao sĩ

thoảng hương trầm

trong nỗi nhớ trong veo

 

chừ với đá, ba đời giấc ngủ

viễn khách ơi!

viễn mộng nào đây?

phù phiếm quá,

con sông không chảy!

và bờ kia,

hiển hiện bờ này!

 

MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH