Đá, rác và cỏ thơm (Tập 1)

01/12/2012 | Chuyên mục: SÁCH . 33931 Lượt xem

Chút chơi

 

Tâm lang thang,

ý lang thang

Vẽ vời dăm chữ,

mấy hàng tặng xuân

Non kia

đá đứng trầm ngâm

Đời vui văn bút,

mê lầm chút chơi!

 

______________________ 

Sinh hóa

 

Quặn đau,

chiếc lá lìa đời

Chút xanh

trả lại

đất trời từ nay

Mục thân,

bón cỏ bón cây

Miệt mài chuyển nhựa

đổi thay sinh bào!

 

____________________ 

Thức chờ

 

Mù sương,

lợp một mái nhà

Tường đông ngăn gió,

khúc ca hải hồ

Trăng khuya,

tặng một tứ thơ

Cô liêu vằng vặc,

thức chờ ngàn năm!

 

____________________

Huế

 

Hóa văn

sợi khói hoàng hôn

Thơm hương rều rác

tự nguồn nước xao

Huế thơ,

Huế mộng thì thào

Nước non Hương Ngự,

trăng sao mơ màng…

 

____________________ 

Dặm mù

 

Đau tim,

lỏng óc không thôi

Thời gian vi vút

biết hơi thở còn

Nhân tâm,

đức lý hao mòn

Hư vô

rượt đuổi

lon ton dặm mù

 

______________________ 

Mù phương

 

Đói lòng

ăn nửa trái sim

Uống vốc nước suối

đi tìm, mẹ ơi!

Vô tăm

cánh hạc lưng trời

Nhân gian sương khói,

bóng người mù phương

 

________________________ 

Lạnh

 

Mèo con

chớm lạnh xo ro

Tuổi thơ mất mẹ,

củi tro lửa tàn

Tháng ngày

giá rét mênh mang

Đời đông

chẳng có

bếp than sưởi lòng

 

_______________________ 

Lạ thay

 

Tình qua

trăm bến ngóng thuyền

Vác chung một đãy

nợ duyên đời này

Sợi tơ mỏng mảnh,

lạ thay!

Lại se chỉ thắm

buộc tay nhân hoàn!

 

_____________________ 

Dính không

 

Thế gian

chẳng thấy biển dâu

Và đời kia nữa

khuất sau bụi hồng

Tiếng chim

xé rách mênh mông

Qua miền chơn đế,

chút không dính hoài!

 

______________________ 

Sẻ chia

 

Cho chim

hạt thóc gieo duyên

Tình đông chút nắng,

chợ triền chút hương

Kiến ong

một tí mật đường

Mai sau giác ngộ,

tình thương vô bờ

 

______________________ 

Nực cười

 

Vỗ thuyền

thanh thản sang sông

Ngắm xem mây nổi,

trăng lồng chút chơi!

Hôm kia

chợt thấy nực cười

Biển tâm trong vắt,

chẳng vơi, chẳng đầy!

 

_____________________ 

Chữ thức

 

Ta và

mặt nhật cùng đi

Chẻ câu thơ

thấy man di kiếp người

Trăm năm

một hơi thở thôi

Ta cùng chữ thức

giữ trời tự do